Câu nói này như làm cho hàng nghìn cơn sóng ập tới, không ít người đổ dồn đến muốn lại gần để nhìn cho thật rõ, xung quanh bị bao vây chật như nêm cối, nhưng Diệp Phùng vẫn thở phào một hơi nhẹ nhõm, không giải thích cũng không nói thêm lời nào, cứ đứng ở đó mặt không biến sắc.
Lúc này, một ông cụ bước đến, nói với Diệp Phùng: “Thực sự xin lỗi, tôi muốn nhìn đứa trẻ này một chút.”
Diệp Phùng vẫn không nói gì, ông cụ thấy thái độ của anh, hừ một tiếng rồi đi thắng đến chỗ cậu bé, sau khi kiểm tra hơi thở, sắc mặt ông cụ lập tức thay đổi, sau đó lại đưa tay sờ vào cổ của cậu bé, một lúc lâu sau, trên mặt ông cụ lộ ra một tia sợ hãi, sai đó quay lại nhìn Diệp Phùng: “Chết rồi!” Ông cụ nói, mọi người xung quanh lại bắt đầu Xôn xao.
“Ha ha, bác sĩ làm chết người sao? E rằng sợ cậu sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Không biết từ lúc nào, Hoa Thanh Chỉ đã đi đến bên cạnh anh, đưa tay sờ vào cổ cậu bé thăm dò, có chút vui mừng nói.
“Vốn tưởng rằng vị đế sư này cũng có chút bản lĩnh, nhưng không ngờ lại chỉ là một tên bác sĩ lang băm mà thôi!”
“Chậc chậc, bác sĩ làm chết người, xảy ra sự cố như vậy, danh tiếng của vị đế sư này e rằng khó mà có thể bảo đảm rồi!”
“Hừ! Cái gì mà tai nạn chứ, không có kĩ năng còn dám ra tay cứu người, như thế này gọi là giết người đấy!”
Lúc đầu mọi người chỉ dám thì thầm với nhau, về sau giọng nói càng ngày càng lớn, tất cả đều đổ trách nhiệm cho Diệp Phùng, các phóng viên thậm chí còn quá đáng hơn, hướng máy ảnh thẳng về phía Diệp Phùng.
Thậm chí có người còn nghĩ ra cả tiêu đề cho bài báo ngày mai rồi, đế sư Diệp Phùng hữu danh vô thực, liên tiếp giành chiến thắng trước thần y Hoa, nhưng cuối cùng lại là bác sĩ lang băm, lỡ tay giết người!
“Ngài Diệp, xin hỏi ngài có lời nào muốn giải thích về chuyện này không a?”
“Ngài Diệp, đối với sự ra đi của bệnh nhân này, là do ngài lỡ tay hay vốn dĩ y thuật của ngài đã không tốt vậy ạ?”
“Thần y Hoa, có cách nào để cứu được cậu bé này không?”
Hoa Thanh Chỉ nhìn Diệp Phùng quay lưng về phía phóng viên, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đã hoàn toàn không còn cơ hội để cứu vãn nữa rồi!”
Xung quanh bắt đầu hỗn loạn, nhưng dường như Diệp Phùng vẫn không để ý tới, như thể nguyên nhân cái chết của cậu bé không liên quan gì đến mình, đối mặt với Hoa Thanh Chỉ, anh khẽ cười: “Vẻ mặt của ông như nói cho tôi biết rằng, ông đã nắm chắc phần thắng rồi vậy, có đúng không?”
“Ha ha, bệnh nhân của cậu đã chết rồi, kết quả của trận đấu này có thể thấy rất rõ ràng rồi.”
“Ô, vậy sao? Nói như vậy tức là việc điều trị cho bệnh nhân của thần y Hoa đã ổn cả rồi sao?”
“Ông lão có ổn hay không, bây giờ còn có ý nghĩa gì nữa sao?”
Hoa Thanh Chỉ hỏi ngược lại.
Diệp Phung như đã hiểu ra điều gì đó, mỉm cười gật đầu.
Lúc này, Hà Tố Nghi và Nguyệt Xuyên Nhi đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt lo lắng.
“Đại ca Diệp, hay là chúng ta về trước đi, chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết.”
“Đúng vậy, Diệp Phùng, hiện tại dân chúng đang bị kích động, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.”
“Ha ha, bây giờ đế sư Diệp muốn rời đi, e rằng không dễ dàng như vậy đâu…” Lúc này, Chu Thanh Tu vừa