“Tại sao anh lại muốn đến Khuyết Danh thảo đường?”
Nói xong bốn chữ này, cô gái nhỏ đột nhiên cảnh giác.
Đúng lúc này có một bác gái đang cầm trong tay một cái xẻng, vội vàng chạy qua, thấy họ Hoàng Phúc im lặng, bà ta lập tức dừng lại: “Con bé ít nói này, sao con còn ở đây!”
“Mấy tên giết người kia, bọn họ lại tới nhà con nữa kìa!”
“Xem ra lần này chúng nó sẽ làm thật đó!”
“A!”
Cô gái nhỏ hoảng sợ, giỏ thuốc lập tức rơi xuống đất, cô cũng không quan tâm nữa, vội vàng rời đi cùng bác gái vừa nãy.
Diệp Phùng cúi đầu nhìn giỏ thuốc trên mặt đất, anh cầm lên, đăm chiêu nhìn theo hướng rời đi của cô gái nhỏ, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng đuổi theo.”
Hai người Diệp Phùng và Hà Tố Nghi suốt cả đường lặng lẽ đi theo họ Hoàng Phúc, đi được không bao lâu thì tới một chỗ có sân trong hẻo lánh đổ nát, trước cửa ra vào treo một tấm biển viết nguệch ngoạc bốn chữ to, Khuyết Danh thảo đường. Chẳng qua chuyện xảy ra trước mắt thì không được bình yên lắm, một đám người vây kín toàn bộ cửa ra vào chật như nêm cối, hơn nữa ở hai bên còn có hai cái máy xúc đang phát ra tiếng động cơ ầm ầm.
Mà ở phía cửa, hơn chục người trông như dân làng, cầm trong tay đủ loại công cụ, bọn họ đứng canh gác vây quanh cửa cãi vã kịch liệt với những người ở phía đối diện.
“Mấy người muốn làm gì?!”
“Tôi nói cho mấy người biết, đây là phạm pháp! Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, mấy người mau cút đi!”
“Phạm pháp sao?”
Người đàn ông trung niên có vẻ là người đứng đầu, hừ lạnh một tiếng, ông ta đứng dậy: “Tôi nói cho mấy người biết!”
“Chỗ này hôm nay đã được định là phải bị phá bỏ! Cho dù mấy người có muốn làm ầm ĩ tới chỗ của ông trời thì cũng vô dụng thôi!”
Người đàn ông trung niên hung ác liếc mắt một cái, hễ người dân nào bị gã liếc qua đều theo bản năng co rụt lại, chẳng qua mỗi người đều nắm chặt vũ khí trong tay nên cũng không ai lùi bước.
“Tôi chẳng hiểu cái lão già này cho mấy người quà gì mà mấy người ai cũng thay ông ta bán mạng như vậy? Mấy đám người các người đều con mẹ nó không muốn sống nữa à?
“Bác sĩ Hoàng Phúc là người tốt, nếu không có ông ấy, đứa con thứ hai nhà chúng ta đã chết từ lâu rồi!”
“Đúng vậy! Mấy người giúp bọn xã hội đen đó, năm trước vợ tôi bị bệnh, chi phí phẫu thuật ở các bệnh viện lớn trong thành phố là sáu trăm triệu đồng, sáu trăm triệu đồng đấy! Tôi dù phải đập nồi bán sắt cũng không đào đâu ra được nhiều tiền như vậy!”
“Nhưng mà bác sĩ Hoàng Phúc một đồng cũng không lấy, chữa khỏi cả bệnh cho vợ tôi. Đây chính là là ơn cứu mạng. Hôm nay dù ông có nói gì thì tôi cũng nhất định không cho ông động một viên gạch ngói nào của nhà bác sĩ Hoàng Phúc!”
Tất cả mọi người đều phẫn nộ, cũng lộ ra vài phần khí thế, nhưng người đàn ông trung niên hiển nhiên không hề bị dọa sợ, nét mặt u ám: “Được! Được lắm!”
“Đánh cho tao!”
Người đàn ông trung niên không chút do dự ra lệnh, một đám người trông giống như xã hội đen lập tức vây quanh bọn họ, những người dân xung quanh theo bản năng có người lại, nhưng cũng không hề lùi bước.
“Diệp Phùng, anh còn nhìn cái gì nữa? Mau đi hỗ trợ đi!”
Hà Tố Nghi ở một bên có chút sốt ruột, nói xong cô đang định xông lên, ai ngờ Diệp Phùng đã túm cô lại, đôi mắt anh hơi nheo lại: “Trước mắt cứ từ từ!”
Đương lúc hai bên