“Lần tạm biệt này, mới đó mà đã tám năm trôi qua…”
Từng dòng ký ức ùa về, Diệp Phùng trào dâng nỗi xúc động, nếu không nhờ một đóm lông khác màu trên trán trông giống như con mắt thứ ba của nó thì chắc bản thân anh cũng không nhận ra đây là con sói con yếu ớt năm nào.
Con Sói trắng nhảy từ trên người Diệp Phùng xuống, “ngao” lên một tiếng, bộ dạng giống như con sói đầu đàn đang gầm gừ, những con sói khác xung quanh cẩn thận lui về phía sau, sau đó nó tiếp tục cất lên một tiếng tru dài, thanh âm trong trẻo như tiếng gió, từ trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện thêm một đàn sói hoang. Không lâu sau, xung quanh đã bị vây kín bởi hơn trăm con sói.
Con Sói trắng lại quay về dưới chân Diệp Phùng, dùng mõm cọ cọ vào chân anh, sau đó nhìn về phía đàn sói vừa được nó gọi đến, dùng vẻ mặt như mới lập được công lớn mà nhìn Diệp Phùng.
Tám năm trước, nó chỉ là một con sói con yếu ớt, không xứng được đi bên cạnh anh.
Tám năm sau, nó đã là vua của loài sói, nguyện ý cùng anh đi khắp thế giới.
Diệp Phùng sửng sốt, bất giác nhớ lại lời hẹn ước tám năm trước, anh cười cười xoa đầu nó: “Đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, nếu em muốn đi cùng anh, anh sẽ mang em cùng đi.” Ánh mắt con Sói trắng đột nhiên lóe sáng, “ngao” lên một tiếng, tựa hồ như muốn thể hiện sự vui vẻ của mình.
Khóe môi Diệp Phùng khẽ cong lên, anh nhìn con sói, khẽ lắc đầu, có lẽ đây là duyên phận giữa anh và nó…
Đi thêm khoảng một tiếng đồng hồ, tấm bia đá lớn nằm giữa không gian vắng lặng dần hiện ra trước mắt.
Hai chữ ‘máu tươi hiện lên thật chói lóa trong mắt Diệp Phùng, xóm Lang!
“Tám năm rồi tôi mới trở lại nơi này, tên lão già thối tha kia, bây giờ ông vẫn khỏe chứ…”
Diệp Phùng lẩm bẩm trong miệng, vừa bước vào xóm Lang đã thấy hai người đi đến, một trái một phải ngăn cản Diệp Phùng đi vào bên trong.
“Xóm Lang không phải là nơi ai cũng vào được, nếu không có chuyện gì thì đi chỗ khác chơi!”
Một người đàn ông sắc mặt trắng bệch, khàn khàn lên tiếng.
Diệp Phùng nhíu mày: “Tránh ra.”
Người đàn ông còn lại trên mặt lộ ra vẻ không vui nói: “Thằng nhóc này, mày biết đây là nơi nào không?”
“Ai dám xông vào, chỉ có một con đường chết.”
“Chết? Haha… Tôi từ trong rừng rậm kia đi đến đây, chẳng lẽ không biết đây là nơi nào hay sao.”
Hai người đàn ông nghi hoặc nhìn nhau. Người đàn ông sắc mặt trắng bệch nhìn một lượt khắp người Diệp Phùng: “Mày cũng là người băng đảng Lang sao?”
Diệp Phùng khẽ lắc đầu: “Chưa đúng lắm.”
“Điều gì chưa đúng?”
“Không thể nào?”
“Nếu là người của băng đảng Lang, sau khi trải qua cuộc huấn luyện thì sống là người của băng đảng, chết là ma của băng đảng.”
“Nếu chưa chưa trải qua cuộc huấn luyện mà cố ý xông vào đây thì chỉ có con đường chết, bởi người đó không thể nào biết chính xác đường đi tới xóm Lang.”
“Vậy thì làm sao mày đến được đây?”
Diệp Phùng lạnh nhạt đứng đó, giống như một con thú dữ ẩn mình, khắp người tỏa ra một khí thế cao ngạo.
Anh khẽ nhếch mắt, nhìn người đàn ông thứ hai, mỉm cười hỏi: “Ông có muốn biết tên tôi không? Vậy thì lắng tai mà nghe cho kỹ đây, tôi tên là..Diệp Phùng.”
“Diệp Phùng?”
Người đàn ông nghi hoặc chớp chớp mắt, chưa kịp nhớ ra người mang tên này, đột nhiên, người đàn ông bỗng như giật mình, quay sang người đàn ông bên cạnh nói nhỏ: “Mày còn nhớ tám năm trước, có một người lạ mặt đột nhập