Những lời này vừa nói xong, tất cả sát thủ trong xóm Lang đều kinh ngạc, không ít người quay lại nhìn nhau, trên người Doãn Khương tỏa ra sát ý mạnh mẽ, gắt gao nhìn Diệp Phùng, lạnh giọng nói: “Diệp Phùng, anh đã không còn quan hệ với xóm Lang, sao lại đến đây xen vào chuyện của người khác?!”
Thấy anh ta nói những lời này, trong lòng cũng đoán được một ít, cười nói: “Nếu tôi muốn yêu cầu, chuyện này, phải để tôi quyết định chứ?”
“Hừ! Diệp Phùng, tám năm trước, anh đánh bại được Lang đại ca vô địch, nhưng đó là tám năm trước, chúng tôi vẫn múa mũi dao như trước, mà bây giờ anh còn bao nhiêu bản lĩnh?”
“Muốn tiến vào xóm Lang? Được! Vậy bước qua xác tôi đã!”
Người xung quanh tự giác tránh ra, để lại một khu đất trống, Doãn Khương nhìn anh khiêu khích, khóe miệng Diệp Phùng hơi giương lên: “Người ban cho cái chết – Doãn Khương, người có tốc độ nhanh nhất trong Cửu Long Tước, nhất là đôi chân kia, vừa xảo quyệt lại tàn nhẫn, lúc ẩn lúc hiện, rất nhiều kẻ địch vì không nhìn thấy mà bị giết lúc nào không hay!”
Doãn Khương thách thức cười: “Nếu biết sự lợi hại của tôi, giờ anh cút đi vẫn còn kịp!”
“Nhưng chỉ với những thứ này thôi, vẫn chưa đủ!”
Diệp Phùng nhìn chằm chằm Doãn Khương, chậm rãi thu lại nụ cười trên mặt, một tay để sau lưng, nhìn giống như một người bình thường tiêu chuẩn, anh đứng đó lặng lẽ, hơi thở trầm ổn, hoàn toàn giống như một người bình thường! Sát thủ vẫn luôn giấu mình trong bóng đêm, chỉ cần ra một đòn là có thể giết chết người, nhanh chóng và tàn nhẫn, không giống như những cao thủ võ lâm ra chiêu dồn dập, đây được gọi là thuật giết người.
Diệp Phùng có thể dạy dỗ học trò của mình thành một sát thủ tham lam, thuật giết người này tất nhiên cũng không giống bình thường!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều im lặng, không khí vô cùng nặng nề!
Tất cả mọi người đều mở to mắt, muốn nhìn rõ sự việc tiếp theo.
Diệp Phùng nở một nụ cười tà ác, tay phải của anh duỗi thẳng về phía Doãn Khương.
Khiêu chiến!
“Aaaa!”
Sau khi thét lớn, hai chân Doãn Khương thấp xuống, cả cơ thể giống như dây cung đã căng chặt xiên giữa không trung, xoay người góc ba trăm sáu mươi độ, chân phải dường như đã khô héo, lại như mũi kiếm, mang theo luồng khí sắc bén chém xuống, hướng tới cổ của Diệp Phùng, tốc độ kinh hoàng khiến cho người khác phải khiếp sợ.
Người ban cho cái chết Doãn Khương, hình ảnh mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, có thể giết chết kẻ địch trong nháy mắt.
Diệp Phùng vẫn giữ nguyên tư thế kia, chưa hề di chuyển, khi luồng gió sắc bén từ đôi chân của Doãn Khương sắp tới, Diệp Phùng di chuyển, chân trái xoay tròn trên mặt đất, tay phải mạnh mẽ như móng vuốt.
Bich!
Diệp Phùng vẫn chưa động đậy, cơ thể Doãn Khương run lên rồi biến mất.
Doãn Khương như đoán được trước tinh hình, cơ thể thậm chí chưa rơi xuống đất, một cú quét chân nặng nề nhắm thẳng vào chân trái của Diệp Phùng.
Diệp Phùng cười lạnh, giật mạnh bàn chân trái khiến bụi bay lên, liên tiếp lộn ngược hai cái ra sau, tránh được liên hoàn đá chân hiểm hóc.
Doãn Khương lại không cho anh cơ hội, liên tiếp ra chiêu, vẻ mặt Diệp Phùng lại thoải mái, một bên lui về sau, một bên lại dùng cả hai tay, mặc cho hai chân của Doãn Khương liên tiếp ra những cú đánh, Diệp Phùng đều dễ dàng né tránh.
Sau khi tung ra ba mươi sáu cú đá chân, Doãn Khương lạnh lùng nhìn Diệp Phùng rồi kêu to: “Anh là một kẻ