Đêm nay, Hà Tố Nghỉ ngủ rất ngon. Chưa
chồng mà chửa, bị đuổi khỏi nhà, nuôi nấng
con gái chịu hết tủi nhục, nhưng cuối cùng vẫn
khổ tận cam lai, có ba yêu thương mình, có
chồng và con gái, dường như mọi khổ cực đều
đáng giá.
Một đêm lặng lẽ trôi qua, chờ đến khi cô
thức dậy, mặt trời đã lên cao. Cô mặc quần áo
rời khỏi phòng, giọng nói ấm áp của Diệp
Phùng vang lên: “Em dậy rồi à? Rửa mặt rồi
chuẩn bị ăn cơm đi.”
Hà Tố Nghỉ ngẩng đầu nhìn thì thấy trên
bàn cơm đã chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, Thi
Nguyệt đang cầm đồ ăn ăn ngấu nghiến.
“Mấy món này… Đều là anh nấu à?” Hà Tố
Nghi khó tin nhìn Diệp Phùng.
“Ha ha, anh chỉ tùy ý làm thôi, không biết
em có thích hay không.”
“Mẹ mau tới đây! Ba nấu cơm ngon lắm!”
Thi Nguyệt không hề xấu hổ nịnh bợ Diệp
Phùng.
Hà Tố Nghỉ rửa mặt xong xuôi rồi ăn bữa
sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Diệp
Phùng.
“Sao vậy? Trên mặt anh có hoa à?”
Giọng nói đùa giỡn vang lên. Hà Tố Nghi
đỏ mặt, khẽ căn môi: “Không… Không có… Em
chỉ hơi khó hiểu, hôm lễ cưới… Mấy người kia
thật sự đều là học trò của anh sao?”
Diệp Phùng cười: “Anh là giáo viên, học
đều từng ít nhiều gì được anh dạy bảo. Hôm
qua anh muốn cho em một lễ cưới long trọng
nên mới nhờ họ ra mặt.
Nghe vậy, Hà Tố Nghi đau lòng nhìn Diệp
Phùng. Để giúp cô có thể diện, có lẽ Diệp
Phùng cũng tốn không ít công sức mới nhờ
các học trò ra mặt, không thì anh chỉ là một
giáo viên nho nhỏ, dựa vào chút tình nghĩa
thầy trò sao có thể tìm được nhiều người như
vậy?
“Người ta đều là nhân vật lớn địa vị cao,
hôm qua rất nể mặt chúng ta, mặc dù chúng
†a không thể giúp họ, nhưng anh nhất định
phải ghi nhớ ân tình này, biết chưa?”
Thấy Hà Tố Nghi hiểu nhầm, Diệp Phùng
không giải thích nhiều. Chung quy thân phận
của anh liên lụy quá lớn, sợ Hà Tố Nghỉ nhất
thời không chấp nhận được.
“Ừ, đều nghe em.” Diệp Phùng cười đồng ý.
Ăn cơm xong, Diệp Phùng kêu Hà Tố Nghị,
đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng màu đen.
Hà Tố Nghi khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Diệp Phùng cười nói: “Cuộc sống bình
thường không có tiền gì làm gì được? Có câu
nói “chồng làm việc kiếm tiền, vợ chăm lo nhà
cửa, đây là một chút tiền tiết kiệm của anh
sau nhiều năm làm giáo viên, bây giờ đương
nhiên phải nộp cho vợ chứ.”
Mặt Hà Tố Nghỉ đỏ như trái táo, rất đáng
yêu, nhẹ nhàng trợn trắng mắt nhìn anh: “Đồ
bẻm mép!
Mặc dù nói vậy, nhưng ánh mắt cô vẫn
tràn đầy sung sướng, lập tức nhận thẻ ngân
hàng. Đúng như Diệp Phùng nói, cuộc sống
tương lai còn rất dài, còn nhiều thứ cần dùng
tiền, Diệp Phùng làm vậy chứng tỏ anh thật sự
quan tâm tới gia đình này. Nghĩ vậy, cô càng
thấy ngọt ngào, đồng thời tràn đầy hy vọng về
cuộc sống sau này. Cô cẩn thận cất tấm thẻ
vào túi xách, sau đó nói: “Vậy thì em sẽ giữ
thẻ cho anh, dù gì Thi Nguyệt cũng sắp đến
tuổi đi học rồi, sau này còn nhiều cái cần dùng
tiên.
Diệp Phùng cười ấm áp: “Ừ, em cứ quyết
định đi.”
“Diệp Phùng, anh ở nhà chăm sóc Thi
Nguyệt, em đi chợ mua ít đồ ăn.”
Đối với Hà Tố Nghi mà nói, đã làm vợ thì
việc mua đồ ăn nấu cơm, chăm lo cho gia
đình trở thành bổn phận của mình. Cô ra khỏi
nhà, sờ lên ví tiền, chỉ còn mấy chục ngàn tiền
mặt. Nghĩ tới nơi như chợ trời thì chủ yếu là
trả bằng tiền mặt, cô bèn ghé qua chỗ khác,
đến ngân hàng gần đó.
Hôm nay ngân hàng rất đông người, cô
xếp hàng rất lâu mới tới lượt mình.
“Cô muốn làm thủ tục gì?” Hà Tố Nghi vừa
ngồi lên ghế, giọng nói không kiên nhẫn của
nhân viên ngân hàng vang lên.
“Rút tiền.”
“Rút tiền?” Nhân viên ngân hàng sửng sốt,
sau đó bất mãn nói: “Rút tiền mà không biết
rút ở máy ATM hả?”
Hà Tố Nghỉ hơi xấu hổ. Cô không biết Diệp
Phùng cho mình bao nhiêu tiền, cũng không
tính sử dụng. Trong thẻ của