Một hàng mấy chục người ai ai cũng cầm vũ khí, trong đó còn có vài gương mặt rất quen thuộc.
Nhóm sát thủ Tinh Võ mười chín người, cậu cả Chu Thành Tu của nhà họ Chu, và còn một người mà tất cả mọi người bên này bao gồm cả Diệp Phùng, đều không hề nghĩ đến.
Con dâu của Hoàng Mạnh - Tăng Ngọc Dung.
Lúc này đây, vẻ mặt của Tăng Ngọc Dung vô cùng ác độc và tàn nhẫn, không hề giống với dáng vẻ hiếu thảo, lễ phép vẫn thấy thường ngày, Hoàng Mạnh kinh ngạc đến mức cứ tưởng mình bị hoa mắt: “Ngọc Dung, là con thật sao?”
"Làm sao con có thể cùng một phe với nhà họ Chu chứ, có phải là bọn họ ép buộc con làm như vậy không?"
Cho đến bây giờ, Hoàng Mạnh vẫn không thể tin được những chuyện đang xảy ra trước mắt mình.
"Hừ, lão già kia, chuyện đã đến nước này rồi, đừng ở đó làm bộ làm tịch nữa."
Tăng Ngọc Dung nhướng mày, từ sau khi gả vào nhà họ Ái Tân Giác La, cô chưa bao giờ có được sự thoải mái, tự do giống như bây giờ.
Hai tay cô chống nạnh, giữa đôi lông mày lộ ra vẻ đanh đá: “Lão già kia, không cần hỏi nhiều, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm ra."
"Con.. Tại sao con lại làm như vậy chứ?"
Hai tay Hoàng Mạnh run rẩy: “Lẽ nào dòng họ Ái Tân Giác La chúng ta đối xử với con chưa đủ tốt sao?"
“Tại sao con lại làm những chuyện này, tại sao lại bắt tay với người ngoài làm hại những người thân của mình chứ?”
"Người thân? Ha ha ha..."
Tăng Ngọc Dung bất giác cười lớn, sau đó nhìn sang Diệp Phùng, tàn nhẫn nói: “Ông già, hôm nay lúc hai vợ chồng nó sỉ nhục tôi, lúc đó ông có coi tôi như
người thân trong nhà không?”
"Đế Sư cũng chỉ là đồ chó má, Tăng Ngọc Dung tôi sống trên đời bao nhiêu năm nay cũng chưa từng bị ai sỉ nhục như vậy."
"Con...con..." Cập nhật chương mới nhất trên truyen88.net
Toàn thân Hoàng Mạnh trở nên run rẩy: “Ngay từ đầu đều là lỗi của chúng ta."
“Nếu không phải bà Diệp ra tay giúp đỡ, Thanh Triêu con của con đã không giữ được mạng sống rồi. Chẳng lẽ đây là cách mà con báo đáp lại ơn cứu mạng đó hay sao?"
"Tôi khinh, ân nhân cứu mạng là cái thứ gì."
Gương mặt Tăng Ngọc Dung tràn đầy sự kiêu căng: "Bọn họ cứu được Thanh Triêu đó là phúc phần tu mấy đời mới có được.”
"Tăng Ngọc Dung tôi là hạng người gì chứ? Nếu như bây giờ vẫn là hoàng đế trị vì như ngày xưa, thì tôi chính là hoàng thái hậu, là mẹ của vua đó biết chưa."
“Chỉ là mấy người nghèo khổ, cũng xứng đáng để tôi phải hạ mình xin lỗi sao?"
Nhìn thấy trên mặt Tăng Ngọc Dung toàn là sự kiêu ngạo và hung hăng, Hoàng Mạnh bỗng dưng cảm thấy thật xa cách.
"Con... chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như thế này mà con nhẫn tâm tàn sát người thân của mình sao?"
"Người thân? Hừ, ông già kia, ông đừng tưởng rằng tôi không biết, từ trước đến nay ông chưa bao giờ coi tôi là người nhà. Tất cả mọi chuyện mà tôi làm đều là vì con của mình."
"Lão già kia tôi nói cho ông biết, ông đừng nghĩ rằng tôi không biết ông đang bày mưu tính kế chuyện gì, toàn bộ sản nghiệp của nhà Ái Tân Giác La, ông không định giao lại toàn bộ cho Thanh Triều đó chứ?"
“Hừ, đừng nằm mơ giữa ban ngày.”
"Con của tôi mới đích thị là người thừa kế duy nhất của dòng họ Ái Tân Giác La, ai cũng đừng mơ tưởng đến chuyện tranh đoạt với nó, cũng không ai có đủ tư cách tranh đoạt với nó hết."
"Con trai của Hoàng Tuấn là do tôi một súng bắn chết. Chỉ cần tôi tiễn luôn hai người thêm một đoạn đường thì sẽ chẳng còn ai có đủ tư cách tranh giành gia sản của nhà Ái Tân Giác La với con của tôi nữa".
"Ha ha ha... con trai tôi sẽ là vị vua mới, còn tôi sẽ đường đường chính chính trở thành mẹ của vua, hưởng thụ vinh hoa phú