"A!"
Lộc Hàm hừ một tiếng rồi chỉ vào anh: “Anh... anh có biết tôi là ai không? Tôi là một ngôi sao đó!"
“Anh có tin là người hâm mộ của tôi chỉ cần dùng từng ngụm nước bọt thôi cũng có thể nhấn chìm chết anh rồi đó."
Diệp Phùng khinh thường nhìn cô ta: “Người hâm mộ của cô có dìm chết tôi không thì tôi không biết nhưng tôi biết nếu cô còn dám nói bậy một câu nữa thì nửa bên mặt kia của cô sẽ không giữ được đâu!”
Lộc Hàm theo bản năng che nửa khuôn mặt còn lại, muốn mở miệng nói nhưng không dám.
Ngay khi Diệp Phùng vừa định đưa Hà Tố Nghi đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chờ đã!”
Đào Hồng Nghi bước tới, ánh mắt kiêu ngạo nói: "Làm đổ rượu lên quần áo người khác rồi còn đánh người, hai người cứ như vậy mà đi sao?”
Diệp Phùng lạnh lùng nhìn cô: “Vậy thì cô muốn thế nào?"
Đào Hồng Nghi hứng thú nói: “Cô Lộc là bạn tốt của tôi mà cô Hà đây lại làm đổ rượu lên bộ váy đắt tiền của bạn tôi khiến nó trông thảm đến mức không thể nào nhìn nổi, cho nên các người phải bồi thường!"
"Rõ ràng là cô ta..."
Hà Tố Nghi định giải thích nhưng bị Diệp Phùng cắt ngang, anh nhẹ nhàng gật đầu với Đào Hồng Nghi: “Cô nói rất có lý."
Lộc Hàm nhìn Diệp Phùng với vẻ mặt ảm đạm rồi lên tiếng: “Bộ váy này là mẫu mới nhất do bậc thầy thời trang nổi tiếng nhất trên thế giới Nguyễn Công Trí tự tay làm nên. Nó trị giá hơn mười tỉ nhưng mà mỗi món phụ kiện trên đây đều được làm thủ công, trên thế giới lại chỉ có một cái duy nhất cho nên giá trị của bộ váy này không thể dùng tiền mà đo lường được."
"Vậy là cô muốn tôi trả cho cô mười tỉ phải không?" Diệp Phùng cười nhẹ.
Lộc Hàm vừa định mở miệng thì Đào Hồng Nghi đã lên tiếng trước:
"Không không không! Tiền không phải là vấn đề, vấn đề ở đây chính là vẻ đẹp của cô ấy!"
"Cho nên anh cần phải trả lại cho bạn tôi một bộ váy giống y hệt!”
Lộc Hàm vội vàng phụ họa theo: “Đúng vậy, phải bồi thường cho tôi một bộ váy giống hệt vậy!"
Diệp Phùng thở dài, tay phải xoa nhẹ lên lòng mày: “Thật sự là một chuyện khó làm."
Trên mặt Lộc Hàm lộ vẻ kiêu ngạo tự mãn, đặc biệt là khi nhìn Hà Tố Nghi, trong mắt cô ta hiện lên sự hung ác và lời nói cũng không kém cạnh: “Nếu các người không bồi thường nổi thì hãy để cho con đàn bà đê tiện đó lột quần áo của mình ra rồi tự mình đi ra đây!”
Diệp Phùng nhìn Lộc Hàm, lông mày