Nghe thấy lời đề nghị của Diệp Phùng, những ứng viên khác đều tán thành gật đầu.
Nếu ngay cả bài thi giám đốc khó hơn mà còn đạt được thành tích tốt thì việc ăn gian khi làm bài thi bình thường chỉ là lời nói vô căn cứ.
Không lâu sau, một bài thi khác đã được Cao Nhật Túc kêu người mang tới. Liễu Thanh Thủy hơi hoảng sợ, cô ta chỉ theo quán tính cho rằng Hà Tố Nghi không nên có thành tích tốt như vậy, nhưng cô ta không dám bảo đảm Hà Tố Nghỉ có ăn gian hay không! Dưới ánh mắt bất an của cô ta, Diệp Phùng đưa đề thi cho cô ta trước, cười nói: “Cô bảo cô với vợ tôi đều tốt nghiệp chung trường, bây giờ lại làm quản lý cấp cao ở tập đoàn Thiên Thần nhiều năm, bàn về kinh nghiệm làm việc thì chắc chắn sẽ dồi dào hơn vợ tôi nhiều, đúng không?
Vậy thì cô làm đề này trước đi.”
Hàm răng của Liễu Thanh Thủy thậm chí va vào nhau lập cập: “Tôi… Tôi…”
Cao Nhật Túc cũng đi tới, lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô không nghe thấy thầy tôi nói gì sao?”
Liễu Thanh Thủy run rẩy nhận đề thi, hơn nửa tiếng sau mới miễn cưỡng làm xong.
Người khác so sánh với đáp án, sau đó nói: “Tổng giám đốc, thành tích của chủ quản Liễu là 58 điểm.”
Mọi người hít vào một hơi. Mọi người biết: rõ trình độ chuyên môn của Liễu Thanh Thủy, ngay cả cô ta cũng không đạt tiêu chuẩn, đủ để chứng minh độ khó của đề thi này không hề thấp.
Kế tiếp, Diệp Phùng lại cầm đề thi đưa cho Hà Tố Nghi, dịu dàng nói: “Đề thi này em cần bao lâu thời gian?”
Hà Tố Nghỉ nhìn lướt qua một lượt, chần chờ rồi nói: “Khoảng nửa tiếng.”
“Hai mươi phút đủ không?”
Hà Tố Nghi sửng sốt. Nhìn ánh mắt tín nhiệm của Diệp Phùng, cô gật đầu: “Đủ.”
Mọi người càng kinh hãi. Ngay cả người chuyên nghiệp như Liễu Thanh Thủy cũng phải tốn hơn nửa tiếng mới miễn cưỡng làm xong, Hà Tố Nghỉ cần 20 phút, thật sự có khả năng sao? Nhưng Hà Tố Nghi không bận tâm chung quanh, lập tức cầm đề thi ngồi xuống bàn, bắt đầu cầm bút việc. Mọi người đều chăm chú vào cô. Hơn một trăm đôi mắt theo dõi, chắc chắn không thể ăn gian.
“Ê, đó chính là đề thi tuyển dụng giám đốc của tập đoàn Thiên Thần, cậu nói xem cô ta có thể làm xong trong vòng 20 phút không?”
“Không biết, có lẽ là ra vẻ thôi. Bao nhiêu người thấy cô ta ăn gian cơ mà, chẳng lẽ là nói dối hết?”
Mọi người đều tò mò chờ đợi kết quả, chỉ có một người chờ một giây như một năm, chỉ hận bài thi đó không bao giờ làm xong. Nhưng thời gian sẽ không nghe lời bất cứ ai. Khi hai mươi phút vừa kết thúc, Hà Tố Nghỉ nâng tay: “Tôi xong rồi.”
Nhìn mồ hôi đầy mặt cô, Diệp Phùng tri kỷ lấy khăn tay lau cho cô, dịu dàng nói: “Em vất va.
Hà Tố Nghi rõ ràng không quen khoe tình yêu trước mặt công chúng, gương mặt đỏ bừng giật lấy khăn tay. Diệp Phùng cười khẽ, đưa bài thi cho giám khảo. Mọi người đều mở †o mắt nhìn, chờ đợi kết quả. Liễu Thanh Thủy siết chặt hai tay, móng tay đâm vào da thịt mà không hề hay biết, trong lòng điên cuồng hò hét đừng làm được! Đừng bao giờ làm đượ!
c “Tổng giám đốc, đã chấm bài xong!” Giám khảo cầm bài thi, nhìn Liễu Thanh Thủy rồi nói: “Thành tích thi viết của cô Hà là 95 điểm!”
Chân Liễu Thanh Thủy mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt vô hồn. Người khác hoàn toàn sững sờ.
“95 điểm? Sao lại cao đến thế?!”
“Đề thi của giám đốc mà còn đạt được điểm cao thế này, vậy thì đề thi chức quản lý bình thường như chúng ta chẳng phải càng đơn giản đối với cô ấy hay sao?”
“Đúng vậy, giỏi như thế thì sao lại ăn gian?”
Nghe mọi người bàn tán xôn xao, Diệp Phùng đưa mắt nhìn mấy người tuyên bố Hà Tố Nghỉ ăn gian, lạnh giọng nói: “Bây giờ mà còn không chịu nói thật sao?”
Người phụ nữ lên tiếng đầu tiên bật khóc: “Tôi nhất thời mụ đầu, vì muốn gia nhập