Tưởng Anh rất độc lập, ngay sau khi trưởng thành liền chuyển ra khỏi nhà họ Tưởng, tự sống một mình.
Trở về biệt thự của mình, xử lí vết trầy xước trên cơ thể, Tưởng Anh nhìn sang Diệp Phùng, nhẹ nhàng nói: "Anh Diệp, cảm ơn anh.”
Diệp Phùng khẽ cười: “Thân là vệ sĩ của cô, bảo vệ an toàn cho cô là điều nên làm!” “Hơn nữa, ngoài tiền lương của cô đưa cho tôi, hôm nay tôi thu hoạch được cũng không ít...
Nhìn thấy vẻ mặt tham lam không che đậy được của anh, Tưởng Anh không những không chán ghét anh, ngược lại còn có giọng điệu đùa giỡn, cô nói: "Anh Diệp, anh rất thích tiền sao?" “Nếu anh sẵn sàng ở bên tôi mọi lúc, tôi có thể cho anh tất cả số tiền tôi có!”
Ngay khi nghe thấy câu này, trong giây lát Diệp Phùng cảm thấy hơi buồn cười!
Nghe xong câu nói này, sao lại nghe có chút không đúng nhỉ?
Đây là mình Tưởng Anh trêu ghẹo sao? Mà Tưởng Anh cũng lập tức nhận ra hàm ý khác trong câu nói này, khuôn mặt xinh xắn bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt quay đi chỗ khác, trong phút chốc không khí trong phòng đột nhiên có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Phùng đột nhiên vang lên, anh lấy ra nhìn thì ra là tin nhắn của Lăng Tuyết Ngân gửi đến
Nội dung tin nhắn rất đơn giản, chỉ có bốn chữ: “Cả đã cắn câu”
Nhìn thấy tin nhắn này, trong mắt Diệp Phùng lóe lên một tia sáng, cất điện thoại đi, nói với Tưởng Anh: “Cô Tưởng, cô nên nghỉ ngơi trước đi, đột nhiên công ty có chút chuyện cần tôi về xử lý.
Tưởng Anh nhẹ nhàng gật đầu: "Được, anh Diệp anh đi đi!”
Nhìn bóng lưng Diệp Phùng rời đi, trong mắt Tưởng Anh tràn ngập vẻ không thể nói được. “Cô chủ, cô thật sự tin tưởng anh ta như vậy sao?"
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên từ phía sau. “Anh ấy rất đặc biệt, tôi tin anh ấy, hoặc nói cách khác, chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn ai khác để tin, đúng không? Tưởng Anh không quay đầu lại, nhàn nhạt nói, trong giọng nói mang sự bất lực sâu sắc.
Người phụ nữ hơi nhíu mày, ở đằng sau thở dài một hơi.
Người ở đằng sau chính quản gia của nhà họ Giang, nhìn Tưởng Anh lớn lên từ nhỏ, làm sao không thể hiểu được, người con gái nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu này, trên lưng có bao nhiêu gông cùm nặng nề. “Dì Vân, sao dì đột nhiên nhớ tới mà đến chỗ tôi vậy?”
Bầu không khí hơi trầm xuống, giọng điệu của Tưởng Anh trở lại bình thường, mở miệng hỏi.
Sau khi trò chuyện, vẻ mặt dì Vân đột nhiên trở nên nghiêm túc, bà nói: “Cô chủ, trong nhà đã xảy ra chuyện!” “Ông chủ bảo tôi nói với cô, lập tức về nhà!”
Một câu hai nghĩa, công ty bảo vệ Khúc Thức, Lăng Tuyết Ngân nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, trên mặt nở nụ cười: “Cậu chủ Vũ, xin chờ một chút, tôi đã thông báo cho Diệp Phùng rồi, anh ấy sẽ tới ngay!"
Vũ Thiếu Bảo ngồi trên sô pha, nhìn Lăng Tuyết Ngân, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Lăng, tôi có chút tò mò, cô là tổng giám đốc của bảo vệ Khúc Thức, cũng là một trong mười gia tộc đứng đầu thủ đô, con gái nuôi của nhà họ Khúc, vậy tại sao quyền lực của toàn bộ công ty lại rơi vào tay người ngoài?” “Người ngoài? Diệp Phùng không phải là người ngoài!”
Lăng Tuyết Ngân vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm nói: "Tuy tôi là tổng giám đốc công ty, nhưng đối với việc quản lý và điều hành công ty tôi không am hiểu chút nào!” “Hơn nữa, là công ty bảo vệ mà, điều quan trọng nhất là thực lực, Diệp Phừng vừa hay là người có thực lực nhất công ty chúng tôi. Theo sự sắp xếp mà cô Tưởng đề ra, điều hành cả công ty cũng chỉ có Diệp Phùng mới có thể đảm nhiệm được!"
Vũ Thiếu Bảo không nói gì, gõ nhẹ lên bàn, câu trả lời của Lăng Tuyết Ngân rất hợp tình hợp lý và không có chỗ nào gì sai sót. “Ha ha, xem ra tổng giám đốc Lăng thật sự rất liều lĩnh!” “Đúng rồi, tôi nghe nói trước khi tổng giám đốc Lăng đến, việc làm ăn của công ty Khúc Thức không tốt lắm, mà chỉ trong một tháng, tổng giám đốc Lăng đã hoàn thành một số công việc an ninh quan trọng, hơn nữa
giám đốc Lăng còn tự mình đảm nhiệm!” “Là bởi vì do tôi vụng về, hay là tổng giám đốc Lăng là một cao thủ vậy?
Lăng Tuyết Ngân cười ha ha mấy tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý, kiêu ngạo nói: “Đó điều đương nhiên, tôi đây học võ từ nhỏ, không có đối thủ, mấy nhiệm vụ nhỏ nhặt sao có thể làm khó được tôi?"
Nghe xong câu trả lời rõ ràng vô nghĩa của cô, ánh mắt Vũ Thiếu Bảo hơi trầm xuống!
Đang muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên một âm thanh truyền vào từ ngoài cửa: “Cậu chủ Vũ, lo lắng cho tổng giám đốc của chúng tôi như vậy, có phải là nhìn trúng tổng giám đốc của chúng tôi rồi không?" “Thật đáng tiếc, cậu đã có cô Tưởng rồi, nếu còn tư tưởng nghĩ đến người khác, sợ rằng cô Tưởng sẽ đau lòng đó!”
Giọng nói mang theo ba phần phía trò, bảy phần trêu đùa, nhìn thấy Diệp Phùng từ bên ngoài đi vào, vẻ u ám trong mắt Vũ Thiếu Bảo liền biến mắt, cười cười lắc đầu nói: "Ha ha, anh Diệp thật biết đùa!” “Tôi rất thật lòng với Tưởng Anh!” “Đúng vậy, anh Diệp, cậu chủ Vũ tuổi trẻ tài cao như vậy làm sao có thể nhìn trúng tôi được chứ!"
Lăng Tuyết Ngân cũng tinh nghịch nhìn Diệp Phùng lè lưỡi. "Ha ha ha..."
Diệp Phùng nhìn Lăng Tuyết Ngân một cách nuông chiều, sau đó chủ động đưa tay ra với Vũ Thiếu Bảo: “Cậu chủ Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Vũ Thiếu Bảo tự nhiên không không ngại ngùng, đưa tay ra bắt tay với anh: “Anh Diệp, chào anh!”
Bắt tay xong, Diệp Phùng trực tiếp ngồi trên ghế của tổng giám đốc Lăng Tuyết Ngân, vắt chéo chân, nói: “Cậu chủ Vũ tới đây, không biết là có chuyện gì vậy?”
Vũ Thiếu Thảo không nói chuyện, ngược lại cười đầy hàm ý nhìn Diệp Phùng.
Diệp Phùng hơi nhíu mày, sau đó nói với Tưởng Tuyết Ngân: “Tuyết Ngân, cô đi ra ngoài trước đi!”
Lăng Tuyết Ngân có chút không vui cong cong môi: "Hứ! Có chuyện gì vui mà không có tôi! Phiền chết anh!”
Tuy nói vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn rời khỏi phòng, còn đóng cửa rất thân chặt. “Anh Diệp, xem ra quan hệ giữa anh và tổng giám đốc Lăng rất tốt “Thân là tổng giám đốc công ty, lại nghe lời anh như vậy!
Diệp Phùng mỉm cười, giang hai tay ra: "Khi còn ở nhà họ Khúc, cô gái này là một cô gái bất trị, ngoại trừ tôi ra không ai có thể khống chế được cô ta, theo thời gian nên ngày càng nghe lời tôi!”
Nghe xong câu trả lời của anh, Vũ Thiếu Bảo nhìn anh một cái đầy thâm ý!
Trong tình báo của anh ta, Diệp Phùng vô cùng bí ẩn!
Anh ta chỉ biết rằng Diệp Phùng có địa vị rất cao trong nhà họ Khúc, người đứng đầu nhà họ Khúc cực kì tin cậy anh!
Ngoài điều đó ra, cũng không tra được thông tin nào có ích nữa.
Hôm nay nhìn thấy con gái nuôi của Khúc Lâm Khương rất ngoan ngoãn và nghe lời Diệp Phùng, xem ra địa vị của Diệp Phùng trong nhà họ Khương quả thực không thấp “Cậu chủ Vũ, bây giờ không có người ngoài, cậu đến tìm tôi có chuyện gì, có thể nói không?”
Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Vũ Thiếu Bảo mỉm cười vẫy tay, người cấp dưới nhấc hai hộp có mật khẩu lên, đặt trước mặt Diệp Phùng. “Đây là đồ gì?
Diệp Phùng hiếu kỳ mở ra, một tia sáng vàng lập tức tỏa sáng trước mắt, thông qua sự khúc xạ của mặt trời, một mảng ánh sáng vàng kim phản chiếu sau ra phía sau!
Trong hộp mật mã, có hai hộp vàng miếng được đặt ngay ngắn!