Trong thành phố yên tĩnh đến lạ thường, mặc cho cơn sóng ngầm đang cuộn trào mãnh liệt, nhưng cả hai nhân vật chính là Diệp Phùng và Tưởng Anh đã ra khỏi nhà từ sáng som! “Này anh Diệp, chúng ta đi sớm như vậy để làm gì?”
Ngày mai, Tưởng Anh sẽ trở thành cô dâu của Diệp Phùng, dù biết chỉ là giả nhưng vì có thể đứng bên cạnh anh ấy mặc váy cô dâu thôi cũng là mãn nguyện cho Tưởng Anh lắm rôi!
Cho nên mới sáng sớm, cơ thể Tưởng Anh đã tràn đầy sức sống, ngay cả vẻ yếu ớt mỏng manh của bệnh tật trước đó cũng vơi đi rất nhiều.
Trước câu hỏi của cô ta, Diệp Phùng bất lực thở dài một hơi: “Không còn cách nào khác, cha cô đã ban lệnh tử cho tôi rồi còn gì. Ngày mai, tôi phải tổ chức lễ đính hôn thật hoành tráng cho cô, ông ta cũng nhân cơ hội này để kiểm tra chút năng lực của tôi!” “Anh đã đồng ý rồi vậy thì đương nhiên không cần phải giấu giấu diếm diểm nữa!” “Ngày mai chính là ngày kết hôn, nhưng mà cô có muốn không, đến cả váy cưới cô còn chưa có nữa!" “Váy cưới...
Trong mắt Tưởng Anh lóe lên một tia mơ ước, sau đó dè dặt hỏi: "Kế hoạch của chúng ta quá vội vàng. Ngày mai chúng ta đã đính hôn, nếu bây giờ đặt một chiếc váy cưới theo yêu cầu thì đã qua trễ. Tôi nghĩ tốt hơn là nên tìm một cái để mặc thử xem sao đi!” “Ha ha... Nếu như chọn bừa một cái để mặc tôi chỉ sợ cha cô lại làm khó dễ cho tôi thôi!” “Nhưng việc càng khó thì tôi càng chứng tỏ được năng lực của mình, có đúng không?” Nói xong, anh quay sang đưa tay cho
Tưởng Anh: “Tôi đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi cả rồi, cô Tưởng này, ngày mai chúng ta sẽ đính hôn. Bây giờ cô chỉ cần phối hợp với tôi, bày ra vẻ âu âu yếm yếm của cặp tình nhân trước mặt mọi người là được rồi!”
Trái tim của Tưởng Anh nhảy loạn, khuôn mặt xinh xắn của cô ta thoáng đỏ bừng, cô ta đặt tay lên tay anh rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Được!”
Tại cửa tiệm áo cưới Victoria, cửa tiệm áo cưới lớn nhất và đẹp nhất ở thành phố Đại Hưng.
Vừa bước vào tiệm áo cưới, trong mắt Tưởng Anh đã tràn ngập những bộ váy cưới màu trắng tinh khôi bắt mắ
Cô ta vuốt nhẹ từng chiếc váy cưới một, một tia mơ ước hiện lên trong mắt cô ta!
Nếu ngày mai mọi thứ đều là sự thật thì tuyệt biết bao!
Cô ta sẽ mặc chiếc váy cưới đẹp nhất, được ở cùng với những người thân yêu và kết hôn với người đàn ông mà cô ta thích vào ngày đẹp nhất trong cuộc đời!
Đáng tiếc là tất cả chỉ là một giấc chiêm bao đẹp để hão huyền mà thôi.. “Anh Nhi!”
Đột nhiên, Diệp Phùng nhìn Tưởng Anh đầy trìu mến, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai là ngày đính hôn của chúng ta, hôm nay, tôi muốn tặng cho cô một niềm vui bất ngờ! “Đó chính là..
Anh chưa kịp nói xong thì đột nhiên có tiếng ai đó mỉa mai vang lên: "Này này!” “Hai người ở đằng kia, tránh xa những chiếc váy cưới đó ra. Nếu chúng bị bẩn thì các người có đủ tiền bồi thường không đây?"
Quay lại nhìn thì họ thấy một người phụ nữ ăn mặc như một bồi bàn, sắc mặt đầy nghiến đang nhìn chằm chằm về phía họ.
Nghe giọng điệu không mấy tốt đẹp của cô ta, nụ cười trên mặt Diệp Phùng cũng dần tắt ngúm.
Tuy nhiên, anh cũng không quan tâm lắm, chậm rãi nói: “Sáng hôm qua chúng tôi đã hẹn trước rồi, sáng nay đến đây để chọn váy cưới!” "Chọn váy cưới?”
Người phụ nữ đó nhìn anh từ trên xuống dưới, lẩm bẩm: “Tôi không nhận được tin nhằn nào viết rằng có một cuộc hẹn vào buổi sáng nay?” “Cô xem lại
đi!” “Thôi được rồi, các người cứ xem trước di!" “Nhân tiện tôi cũng nói với các người biết là áo cưới ở tiệm chúng tôi chỉ bán chứ không cho thuê, không mua thì đừng có mà đụng vào, hỏng thì phải bồi thường đúng giá gốc biết chưa!”
Diệp Phùng bất lực liếc nhìn cô, trông anh vậy mà cô ta nghĩ anh không có tiền mua nổi sao?
Còn Tưởng Anh ở bên cạnh cũng rất nhanh chóng nhập vai, kéo cánh tay Diệp Phùng, khẽ nói: “Thôi đi, chúng ta đi xem thử cưới trước đi!”
Trong cửa tiệm áo cưới có rất nhiều kiểu dáng, sau khi đi một vòng, đột nhiên mắt Tưởng Anh sáng lên, cô ta dừng chân lại!
Trước mặt cô ta là một chiếc váy cưới được khảm đá quý bày trong tủ kính, kiểu dáng tinh tế tôn lên vóc dáng vô cùng hoàn hảo!
Những viên kim cương lấp lánh được khảm trên đó càng tôn thêm vẻ quý phái cho chiếc váy cưới này!
Chiếc váy cưới này được thực hiện bởi chính tay những nghệ nhân hàng đầu thế giới. 1314 viên kim cương thật từ Nam Phi được khảm trên đó tượng trưng cho sự vĩnh cửu của một đời người!
Chỉ tính riêng chiếc váy cưới này đã không dưới bảy trăm ngàn đô! “Thích không? Nếu thích thì thử đi!”
Trong mắt Tưởng Anh thoáng hiện lên một tia xúc động.
Tuy nhiên, anh lại chần chờ một lát: “Chiếc váy cưới đẹp tuyệt trần thế này thoạt nhìn đã thấy đắt tiền rồi. Chắc là cô đã chấm nó ngay từ đầu rồi chứ gì?"
Ý cười trong mắt Diệp Phùng càng ngày càng đậm: "Cô gái ngốc nghếch, sao cô lại biết chiếc váy cưới này, nhưng mà nó không phải dành cho CÔ... "Ối trời!” “Cậu chủ Lương! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, tôi đã đợi cậu rất lâu đấy!”
Đột nhiên, một tiếng hét nhiệt tình đon đả của cô phục vụ đã cắt ngang giọng của Diệp Phùng.
Quay lại nhìn thì họ thấy ngay người phục vụ xấu tính vừa rồi đang chào đón một đôi nam nữ rất đon đả. “Biết rõ là sáng nay cậu sẽ qua đây nên chúng tôi đã đứng chờ hai người từ sớm rồi!” “Cậu cứ nhìn thử xem thích bộ đồ cưới nào, tôi sẽ mang đến cho cậu mặc thử ngay lập tức!”
Thái độ khác một trời một vực so với ban nãy. Truyện Full
Người đàn ông kia trông giống như một công tử nhà giàu, là phú nhị đại thì phải, bộ dạng của anh ta vô cùng ngạo mạn, anh ta quay sang nói với người phụ nữ bên cạnh: “Em yêu, em thích cái nào?" "Anh cứ chọn đại một cái đi!” Người phụ nữ đó liếc mắt nhìn xung quanh, nhìn thoáng qua chiếc váy cưới được khảm kim cương trong tủ kính, cô ta xuýt xoa nói nhỏ: “Anh yêu à!” “Chiếc đó, chiếc đó!" “Chiếc váy cưới đó thật đẹp! Em thích nó lắm!”
Cậu chủ Lương liếc qua một cái, khinh thường nói: “Không phải chỉ là một bộ váy cưới thôi sao? Em phấn khích đến vậy hả!” “Cái kia hả, này, đưa bộ váy cưới kia qua đây cho vợ tôi thử mau lên!” “Vâng, có ngay ạ!”
Người phục vụ vui vẻ đồng ý, đang định mở tủ lấy áo cưới thì đúng lúc này một cánh tay duỗi qua giữ một bên cánh tủ, bên tại cô ta truyền đến một giọng nói lạnh lùng. "Chiếc váy cưới này đã có chủ rồi!”