Tiếng nuốt nước miếng vang lên, vẻ mặt của ba người nhà họ Chu tràn đầy kích động.
“Anh… Anh Diệp, chúng… chúng ta có thể thương lượng lại!”
“Chỉ cần cậu đồng ý tha cho chúng tôi, Chu Vạn Đông tôi đây sẽ làm việc cho cậu!
Dựa vào tài nguyên của tôi sau nhiều năm làm việc chính trị, nhất định sẽ giúp đỡ cậu rất nhiều!”
“Tài nguyên chính trị à?” Bảy chiến thần trong đó có Thiết Chinh Nhạc bước ra, cười lạnh nói: “Tài nguyên của ông có nhiều bằng bọn tôi không?”
Nụ cười của Chu Vạn Đông nhất thời cứng đờ.
“Tôi… Tôi còn nắm giữ cổ phần khống chế rất nhiều doanh nghiệp. Chỉ cần cậu Diệp đồng ý thì tôi có thể tặng hết số tiền đó cho cậu!”
Tống Chính Đăng bước ra: “Chỉ cần thầy muốn, tài sản hàng chục ngàn tỷ có thể được huy động bất cứ lúc nào. Còn để ý chút tài sản của ông sao?”
“Huống hi…” Ánh mắt Tống Chính Đăng lạnh xuống: “E rằng lúc này tài sản của nhà họ Chu đã không còn một xu nào nữa!”
“Cậu… Tôi…” Đối mặt với bị môn đồ của Đế Sư vây quanh, Chu Vạn Đông bỗng bỉ ai phát hiện mình không còn vốn liếng nào để đưa ra.
Lúc này, Diệp Phùng bỗng ngẩng đầu nhìn Chu Trưng Điền trốn sau lưng hai vợ chồng Chu Vạn Đông, lạnh giọng nói: “Cậu Chu, bây giờ chúng ta đã nói chuyện được chưa?”
Vừa dứt lời, một bóng đen lóe lên bên cạnh Diệp Phùng, bắt lấy Chu Trưng Điền ném đến trước mặt Diệp Phùng.
“Con tôi!” Sắc mặt Chu Vạn Đông Khúc Tiêu Phương đồng thời thay đổi, đang định tiến lên thì một lưỡi dao sắc bén đột nhiên đặt ngang trước mặt họ. Thiên Lang lạnh lùng nói: “Ai nhúc nhích, chết!”
Chu Trưng Điền bị ném chóng váng đầu óc, ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt lạnh như bằng của Diệp Phùng, khiến hắn ta sợ tới mức hét lên, ngồi bệt dưới đất van nài: “Anh…
Anh Diệp, xin… xin lỗi! Đều là ngoài ý muốn!
Lúc… lúc trước tôi chỉ kêu Bọ Cạp cho các anh một bài học, chứ không… không kêu anh ta giết người! Hung thủ giết cha vợ anh là Bọ Cạp chứ không liên quan gì tới tôi!”
“Không liên quan ư?” Diệp Phùng nở nụ cười, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, một tia sáng lạnh bắn ra, tiếng kêu thê lương vang lên, đầu gối của Chu Trưng Điền đã bị đâm xuyên, khiến hắn ta chỉ có thể quỳ xuống đất, mặt hướng về phía quan tài của Hà Sâm.
“Chân tôi! Chân tôi đau quá! Ba mẹ mau cứu con! Con sắp chết rồi!”
“Cậu yên tâm. Có tôi ở đây, cậu muốn chết cũng không chết được đâu.”
Một ông lão bước đến bên cạnh Chu Trưng Điền, sau đó lấy một bình nước thuốc rót lên chỗ bị thương của Chu Trưng Điền.
“Ông… Ông là bác sĩ hả? Được lắm, mau cầm máu cho tôi, tôi sắp… Ông… ông cho tôi dùng loại thuốc gì vậy?”
“Đây là một loại thuốc do chính tay tôi điều chế, chỉ có một tác dụng duy nhất, đó chính là kích thích dây thần kinh của cậu, tăng mạnh cảm giác đau đớn lên gấp mười lần!”
“ÁII!” Vừa dứt lời, tiếng kêu càng thảm thiết hơn vang vọng bầu trời đêm. Chu Trưng Điền ôm vết thương trên đầu gối lăn qua lăn lại, bởi vì đau đớn nên mạch máu lên trán nổi lên, có lẽ sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.
“Con tôi! Con tôi!” Khúc Tiêu Phương đau lòng hét lên, đột nhiên nhìn Diệp Phùng, đôi mắt tràn đầy căm thù: “Diệp Phùng! Cậu đừng hòng hùng hổi! Họ hàng của nhà họ Khúc sắp tới rồi! Chỉ cần cậu ấy tới đây thì những chỗ dựa của cậu sẽ chẳng là cái thá gì