Não bộ của Seamus sắp nổ tung ra rồi!
Anh ta không thể ngờ được rằng một người Thiên Triều nhìn có vẻ rất đơn giản ở trước mặt đây lại chính là bạn của tam vương tử.
Sắc mặt của anh ta trắng bệch, miệng lí nhí run rẩy nói: “Tam... tam vương tử điện hạ!” “Tôi... tôi thật sự không biết anh ấy là bạn của ngài!”
Ánh mắt của A Minh Hãn đột nhiên bắn ra một luồng khí lạnh: “Lời này, anh không nên nói với tôi!”
Seamus sợ hãi tới nỗi toàn thân chảy mồ hôi lạnh, sau đó anh ta quỳ trên mặt đất vội vàng xin lỗi Diệp Phùng: “Tôi... Tôi xin lỗi!” “Đều là lỗi của tôi, tôi cầu xin anh bỏ qua cho tôi lần này!"
Ai mà biết được Diệp Phùng ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh ta mà lạnh nhạt nói với A Minh Hãn: “Đây là địa bàn của anh, muốn làm thế nào thì anh làm đi!” "Ok!"
A Minh Hãn gật đầu: “Yên tâm đi, bạn của tôi!” “Tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng!”
Sau đó anh ta cúi đầu nhìn con hổ trong tay mình, khóe miệng nhếch lên một ý cười tàn nhẫn, sau đó anh ta nhẹ nhàng nhả ra một chữ với Seamus: "Chạy!” “Sao cơ?”
Seamus có chút không kịp phản ứng được chuyện gì đang xảy ra.
Mà A Minh Hãn mặc kệ không quan tâm anh ta có nghe hiểu hay không, tiếp tục mở miệng ra lệnh: “Mười!” “Chín!”
Nghe thấy A Minh Hãn đang đọc thời gian thì tuy rằng Seamus chưa hiểu lắm chuyện gì nhưng giây phút này cũng có một cảm giác hoảng loạn bao vây lấy anh ta!
Bản năng sinh tồn nhắc nhở anh ta đứng dậy và chạy thật nhanh ra xa! "Ba! "Hai!" “Một!”
Chữ cuối cùng vừa mới nói ra khỏi miệng thì A Minh Hã sờ đỉnh đầu con hổ của mình, đó đó nở một nụ cười âm u: “Đi đi, bảo bối của ta!” “Đã đến giờ ăn rồi!”
Nói xong anh ta cởi dây xích ra, con hổ giống như nhận được mệnh lệnh chạy nhanh về phía vừa nãy mà
Seamus chay!
Không qua bao lâu sau, một tiếng hét chói tai vang lên, sau đó trong ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người thì con hổ to lớn lôi thân xác của Seamus vào một góc
Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng
Bọn họ đều hiểu rõ bữa cơm trưa của con hổ này là gì
Làm xong tất cả mọi chuyện thì A Minh Hãn giống như rôi! một chuyện cỏn con, anh ta phẩy tay: "Đi thôi bạn của tôi, bổn vương tử đích thân dẫn mọi người đi thăm quan cảnh đẹp ở Ả Rập.
Sau đó chiếc xe việt dã rời đi, tất cả mọi người có mặt ở đó cũng lần lượt giải tán.
Nếu như không phải ở trong không khí còn đọng lại mùi máu tươi thì sợ rằng sẽ không có ai biết, ở ngay đây, mới vừa nãy thôi đã xảy ra một vụ án tàn khốc!
Nhưng mà lại không có ai để ý cả, bởi vì bọn họ biết rất nhanh thôi sẽ có người xử lý chuyện này! ở Ả Rập địa vị của hoàng gia là tôn quý nhất, cái chết của một tử tước không bằng cả một bông hoa sen.
Mà giây phút này, bên trong một biệt thự vô cùng xa hoa, một người đàn ông cũng mặc trên mình một bộ quần áo trang sức Ả Rập đang ngồi trên một con bạch hổ khổng lồ với một gương mặt u ám. “Ngươi chắc chắn rằng cái người Phương Đông mà A Minh Hãn đón chính là đề sự thần bí của Thiên Triều tiên Diệp Phùng?”
Đối phương trả lời lại bằng một giọng nói lạnh lẽo “Ngàn vạn lần chính xác. “Với lại, ngoài Diệp Phùng ra còn có vợ và con gái của anh ấy, do tam vương tử đích thân mình đi đón bọn họ Hừ, người đàn ông kia nhếch miệng cười để lộ má lúm đồng tiền nhìn có bẩy phần giống với A Minh Hãn. “Ở trên đường lớn giết một tử tước, còn không biết xấu hổ nói rằng đây là đất nước của mình!” “A Minh Hãn! Cậu còn chưa làm để vương đâu! Quốc gia này vẫn chưa thuộc về cậu đâu!”
Tiếng gầm thét của người đàn ông vang vọng khắp căn phòng!
Không lâu sau, sự tức giận dần dần tiêu tán, người đàn ông đó châm một điều xì gà sau đó hít một hơi rồi mới lạnh lùng nói: “Điều tra rõ chưa?
Lần này Diệp Phùng tới đây là vì chuyện đó sao?” “Tất cả các tin tức mà chúng tôi điều tra được, nhiều năm trước Diệp Phùng và tam vương tử từng có một thời là bạn bè thân thiết, một nhà ba người Diệp Phùng lấy danh nghĩa khách du lịch nhận lời mời của tam vương tử mới tới!” “Với lại, theo tình báo của chúng ta thì các thủ hạ dưới quyền của Diệp Phùng không đi cùng với họ tới đây!” “Cho nên, mục đích lần này họ tới đây không rõ ràng?”
Bich! Trát Mộc Lí đập tay lên trên mặt bàn ở trước mặt mình, ánh mắt trầm xuống: “Vị để sư đến từ Phương Đông này có sức mạnh và quyền lực rất lớn!” “Sớm không tới muộn cũng không tới, lại chọn đúng lúc đang bầu cử thái tử mới tới, Diệp Phùng, đây không phải đất nước của anh, chẳng nhẽ anh không sợ chuốc lấy phiền phức sao?”
Trát Mộc Lí là con trai lớn của quốc vương Ả Rập, cũng chính là anh trai cả của A Minh Hãn. Hiện tại quốc vương Ả Rập ngày một già đi rồi, người kế thừa tiếp theo chính là một trong ba người con trai của quốc vương. Nhưng mà, cho dù là sự yêu thương của quốc vương, hay là sự ủng hộ của các thành viên trong hoàng gia thì bọn họ đều ưu ái A Minh Hãn, bây giờ lại thêm việc Diệp
Phùng tới nữa, càng khiến dã tâm của Trát Mộc Lí thêm bùng phát.
Tới được cái vị trí của anh ta rồi thì tất nhiên sẽ hiểu được, hai chữ để sư này thể hiện cho điều gì! Quyền lực dưới tay Diệp Phùng đủ sức để khuấy động bất kỳ mọi nơi.
Vào đúng thời điểm mấu chốt này anh ấy lại nhận lời mời của A Minh Hãn tới Ả Rập,sao có thể khiến anh ta không nghĩ ngợi nhiều được chứ?
Nhưng mà, dù sao thì đây cũng là chuyện nội bộ của Ả Rập. Diệp Phùng tuy rằng là một đế sư cao quý chẳng nhẽ dám làm loạn sao?
Phải biết rằng nơi đây không phải Thiên Triều, quyền lực của Diệp Phùng dù có lớn mạnh như thế nào thì cũng sẽ hạn chế đi rất nhiều.
Anh ta không tin cái gọi là tình bạn này lại khiến Diệp Phùng không tiếc mọi công sức đi giúp đỡ A Minh Hãn.
Dù sao thì nơi đây cũng không bình an như là Thiên Triều, sự tranh giành ngôi vị có thể liên quan tới chuyện sống chết.
Với lại, chỉ có một nhà ba người nhà Diệp Phùng tới đây, nếu như thật sự tới giúp A Minh Hãn mà lại không dẫn theo người của mình tới thì cũng không ăn thua, chẳng nhẽ anh ấy mang vợ con mình tới đây để kéo dài chuyện sao?
Hoặc có lẽ, anh ấy thật sự tới đây du lịch thôi?
Trát Mộc Lí nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra được ngọn nguồn.
Anh ta không dám cược
Anh ta không chịu được cái giá của việc thất bại.
Vốn dĩ ván cờ giữa anh ta và A Minh Hãn đang đều nhau, nhưng nếu như có sự giúp đỡ của Diệp Phùng nữa thì tất cả những tính toán kế hoạch lúc trước của Trát Mộc
Lí đều sẽ bị bại lộ hết.
Nghĩ tới đây trong đôi mắt của Trát Mộc Lí lóe lên sự kiên định
Thật hay không thật, thì chỉ cần thử một lần thì chẳng phải sẽ biết rõ hay sao? “Người đầu, lấy danh nghĩa của bổn vương tử đi tới chỗ của A Minh Hãn mời gia đình của Diệp Phùng tới đây dùng bữa!” "Lấy lý do là, để sư Thiên Triều đến thăm Ả Rập, thân là một vương tử nên phải tiếp đón nồng nhiệt."