Quay đầu lại nhìn, người đang nói chuyện chính là Diệp Phùng.
A Minh Hãn nhãn lông mày lại sau đó mở miệng nói: "Diệp Phùng, mỏ dầu Tháp Lí có ý nghĩa vô cùng quan trọng với chúng tôi.
“Đây là mỏ dầu lớn nhất dưới quyền của tôi, nó cung cấp cho chúng tôi gần 30% nguồn cung cấp dầu.”
“Nếu như bị Trát Mộc Lí nắm được thì sợ
rằng sẽ ảnh hưởng tới cả đại cục”
Trong chiến tranh hiện tại thì dầu mỏ là một trong những nguồn tài nguyên chiến lược quantrọng nhất
không có nó thì bất kỳ máy móc hiện đại nào cũng khó có thể sử dụng.
Diệp Phùng tất nhiên hiểu được tính quan trọng của nó, anh nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi tất nhiên biết được mỏ dầu Tháp Lí quan trọng với anh nhường nào
“Trước mắt thực lực của anh và Trát Mộc Lí đang ngang nhau, cuối cùng ai thằng chẳng qua chính là người có tài nguyên hơn mà thôi, nhận được nhiều sự đồng tình của nhân dân hơn thôi.
“Bây giờ anh nên làm chính là xuất hiện trước mặt của dân chúng, tuyên truyền chính sách của anh và đả kích đối thủ của mình.
“Còn chuyện cỏn con này cứ giao cho tôi
đi."Mặc dù anh đã nói rõ ràng như thế rồi nhưng A Minh Hãn vẫn rất lo lắng: “Mỏ dầu Tháp Lí rất quan trọng với tôi, cho nên lần này Trát Mộc Lí chắc chắn là đang đe dọa tôi.”
“Mỏ dầu này rất khó bảo vệ.”
Nghe thấy thế thì khỏe môi Diệp Phùng cong lên kiêu ngạo: “Khó bảo vệ ư?”
“Ha ha, cả đời Diệp Phùng tôi dạy được 7 chiến thần, tất cả đều là những hộ vệ lừng danh”
“Chỉ là một mỏ dầu thôi, Diệp Phùng tôi đích thân đi rồi chẳng nhẽ anh còn không tin rằng sẽ không bảo vệ được?”
A Minh Hãn còn định nói gì đó nữa nhưng mà nghĩ tới bản lĩnh và tính cách của Diệp Phùng nên anh ta lại nuốt những lời nói đó vào trong, nghiêm nghị nói: “Anh em tốt, cẩn thậnđó."
Sau đó anh ta nhìn người bên cạnh mình ra mệnh lệnh: “Truyền mệnh lệnh của bổn vương tử, tất cả lực lượng vũ trang của mỏ dầu Tháp Lí toàn lệnh nghe theo mệnh lệnh của anh Diệp, không được có một chút gì gọi là phản kháng.
“Nếu như gặp nguy hiểm...
A Minh Hãn ngừng lại một chút sau đó âm thanh lại cao hơn nói: “Cho dù có vất bỏ mỏ dầu thì cũng phải bảo vệ tính mạng của anh Diệp phải được bình an trở về.”
Thuộc hạ toàn thân run rẩy, sau đó cung kính trả lời: “Vâng thưa tam vương tử điện hạ.”
Sắp xếp xong tất cả mọi chuyện thì A Minh Hãn vội vã rời đi.
Diệp Phùng nhìn thuộc hạ sau đó nói: “Mỏ đầu Tháp Lí cách chỗ này bao xa?”“Nếu như bây giờ xuất phát thì khoảng hai tiếng là có thể tới nơi
"Người của Trát Mộc Lí văn còn nửa ngày nữa mới tới, như thể thì vẫn còn đủ thời gian bố trí mọi chuyện
"Chuyện không thể trì hoãn được nữa, bây giờ xuất phát thôi."
Đúng lúc anh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên một âm thanh non nót vang lên: “Bố!”
Quay đầu lại liền nhìn thấy vợ và con gái đang đứng ở phía xa, gương mặt lo lắng nhìn anh.
Diệp Phùng hơi sững người một chút, sau đó nói: “Đợi tôi năm phút.
Sau đó anh bước về phía vợ và con gái mình, gương mặt mỉm cười: “Sao hai người đã đậy rồi, không nghỉ ngơi thêm lúc nữa đi?”"Diệp Phùng...
Trong đôi mắt của Hà Tố Nghi trần đầy sự lo lắng: “Nhất định phải đi sao?”
Lời vừa nãy cô đã nghe thấy rồi.
Diệp Phùng mim cười vuốt nhẹ mái tóc của Hà Tổ Nghi và dịu dàng nói: "Bảy năm trước anh đã trốn tránh kẻ thù của mình chạy tới một sa mạc ở Ả Rập. Lúc đó không có nước không có đồ ăn, anh cầm cự được ba ngày ba đêm. Đúng vào lúc anh không trụ được nữa thì A Minh Hãn xuất hiện cứu anh.”
“Kể từ đó anh ta trở thành bạn của anh, là một trong số những người bạn hiếm hoi của Diệp Phùng
anh.
“Anh biết A Minh Hãn bề ngoài phóng túng, nhưng anh ta là một người tốt, nơi này không phải là đất nước của chúng ta, nhưng ở đây vẫn"Diệp Phùng...
Trong đôi mắt của Hà Tố Nghi trần đầy sự lo lắng: “Nhất định phải đi sao?”
Lời vừa nãy cô đã nghe thấy rồi.
Diệp Phùng mim cười vuốt nhẹ mái tóc của Hà Tổ Nghi và dịu dàng nói: "Bảy năm trước anh đã trốn tránh kẻ thù của mình chạy tới một sa mạc ở Ả Rập. Lúc đó không có nước không có đồ ăn, anh cầm cự được ba ngày ba đêm. Đúng vào lúc anh không trụ được nữa thì A Minh Hãn xuất hiện cứu anh.”
“Kể từ đó anh ta trở thành bạn của anh, là một trong số những người bạn hiếm hoi của Diệp Phùng anh.
“Anh biết A Minh Hãn bề ngoài phóng túng, nhưng anh ta là một người tốt, nơi này không phải là đất nước của chúng ta, nhưng ở đây vẫnthường, cô chỉ cần chồng và con của mình có thể bình an, cả nhà có thể hạnh phúc.
Cái tháng mà Diệp Phùng đại diện cho đất nước đi thám hiểm đảo Thanh Loan thì cả tháng đó cô đều ngủ không ngon.
Khi cả đất nước đều chúc mừng Diệp Phùng thì chỉ có một mình Hà Tổ Nghi rơi nước måt.
Nước mắt này không phải là vì chồng mình giành được chiến thắng mà khóc, mà đó chính là khi nhìn thấy Diệp Phùng bình an vô sự quay về.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Diệp Phùng thì cô lại mỉm cười, cô biết rằng chồng của mình là một con rồng khổng lồ, cho dù có là ở vực thẳm mấy trăm mét thì anh vẫn sẽ bay lên được.Thân là vợ của anh, cô chỉ cần đứng phía sau lưng anh làm chỗ dựa cho anh là đủ rồi.
Có lẽ do đã nghĩ thông suốt rồi cho nên đột nhiên Hà Tổ Nghi nở một nụ cười xán lạn, giống như một người vợ đang tiến chồng đi, cô ân cần chỉnh lại cổ áo cho anh và nhẹ giọng nói: “Em hiểu rồi.”
“Trên đường phải cẩn thận, em và con đợi anh về.
Chú ý thấy cảm xúc của Hà Tố Nghi thay đổi thì Diệp Phùng hơi sững sờ một chút, tiếp đó như thể đã nghĩ tới cái gì đó trong đôi mắt của anh lóe lên sự dịu dàng.
Anh cúi đầu xuống hôn lên trán cô và dịu dàng nói: “Yên tâm đi, anh đã đồng ý với em và Thi Nguyệt rằng sẽ dẫn em và con đi thăm quan hết cảnh sắc ở đây rồi.Nhìn bóng dáng anh rời đi thì Thi Nguyệt giơ bàn tay bé nhỏ của mình lên và to giọng nói: “Bố cổ lên
Bước chân của Diệp Phùng sững lại, gương mặt của anh nở một nụ cười hạnh phúc.
Có gia đình, có cô, cuộc sống này còn yêu cầu gì nữa chứ?