Chương 598: Đến đây đánh nhau đi!
Đỗ Duy Đạt và Đỗ Duy Nam là người mạnh nhất trong thế hệ thứ hai và thứ ba của nhà họ Đỗ. Ý của Đỗ Chi Tú là hai bọn họ sẽ ra tay hạ nhà họ Hồ trong hai trận, giành ưu thế trong trận chiến.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại liên tiếp xuất hiện, đầu tiên là Đỗ Duy Đạt bị hôn mê, sau đó Đỗ Duy Nam phải liều mạng mới giành được một trận thắng. Trận tiếp theo sẽ phải đối mặt với một trong những cao thủ nổi danh của Hải tộc là Hạ Chúc, nhà họ Đỗ đã không còn người để phái ra nữa.
Chẳng lẽ, cứ chịu thua như vậy sao?
Đỗ Chi Tú không cam lòng, bà thật sự không cam lòng. Nếu nhà họ Hồ đoạt được quyền sở hữu đảo khoảng chẳng khác nào lấy một cái định cắm thẳng vào cổ họng nhà họ Đỗ. Sau này, chắc chắn nhà họ sẽ bị nhà họ Hồ quản chế. Nhưng trong nhà họ Đỗ lại chẳng có người nào địch nổi Hạ Chúc.
Chẳng lẽ nhà họ biết rõ thắng lợi đã vượt khỏi tầm tay. nhưng lại vẫn phải người đi chịu chết ư? “Bà cổ, để cháu đi “Không để cháu đi
Máu chiếu đấu của đám con cháu nhà họ Đồ bị kích thích, ai cũng reo hò muốn thay mặt nhà họ Đồ đứng ra đối chiến. Nhưng dù có nhiệt huyết đến đâu mà thực lực không đủ thì cũng chẳng có lợi ích gì.
Đỗ Chi Tú hít sâu một hơi, há mồm định nhận thua. Lúc này, Diệp Phùng đột nhiên bay lên sân đấu, đứng xa xa nhìn Hạ Chúc: “Diệp Phùng của nhà họ Đỗ!”
Anh đột nhiên lên sân đấu khiến tất cả mọi người sững sờ. Người xem cuộc chiến nhìn dáng vẻ mảnh khảnh kia thì mặt mũi tràn đầy vẻ nghi hoặc. Người này xuất hiện trong nhà họ Đỗ từ khi nào?
Hà Tố Nghi cũng ngây cả người, cô không ngờ vào giờ phút này Diệp Phùng lại thay mặt nhà họ Đỗ ứng chiến. Nhưng cảm giác kinh ngạc qua đi, Hà Tố Nghi lập tức cảm thấy hưng phấn. Nếu anh đã ra tay thì kết quả của trận đấu này đã được định sẵn.
Trong lòng cô, người đàn ông của bản thân chính là nhân vật thần thoại, bất khả chiến bại. “Đây là cuộc chiến giữa nhà họ Đỗ và nhà họ Hồ, cậu là ai?”
Tộc trưởng nhà họ Hồ đứng dậy, hằng giọng chất vấn chàng trai không nằm trong kế hoạch, đột nhiên xuất hiện này. Dù ông ta có lòng tin tuyệt đối với Hạ Chúc, nhưng từ trước tới nay tính tộc trưởng nhà họ Hồ luôn cẩn thận nên mới hỏi với giọng nghi ngờ
Đỗ Chi Nhi chuyển tầm mắt, sâu trong đáy mắt lộ ra vẻ chờ mong. Bà nhìn ông ta và nói với giọng lạnh lùng: “Đây là Diệp Phùng, chồng của Hà Tố Nghị cháu ngoại tôi “Nhà họ Hồ có thể mời bên họ ngoại ra tay, vì sao nhà họ Đỗ chúng tôi lại không được?” Tộc trưởng nhà họ Hồ hơi ngẩn ra, trên mặt ông ta vẫn còn vẻ hoài nghi: “Đương nhiên là được rồi. Nhưng sao Hồ mỗ chưa từng nghe nói tới chuyện này? Bà có thêm một cháu ngoại từ bao giờ vậy?”
Đỗ Chi Nhi lườm một cái và đáp: “Sao nào? Việc nhà của tôi mà cũng phải báo cáo với tộc trưởng nhà họ Hồ á?” “Ha ha, bà quá nghiêm trọng hóa vấn đề rối. Với danh tiếng của bà trong Hải tộc thì đương nhiên sẽ không làm chuyện không đúng với phẩm giá rồi. Hồ mỗ đã nhiều lời rồi, xin bà rộng lượng bỏ qua cho.”
Tộc trưởng nhà họ Hồ tự khiến bản thân mất mặt, ngượng ngùng ngồi xuống. Sự xuất hiện của Diệp Phùng không có trong kế hoạch của ông ta. Bây giờ, tộc trưởng nhà họ Hồ cũng chẳng có cách nào khác. Trước mặt bao người, ông ta chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Hạ Chúc thôi.
Trên sân đấu, anh ta mặc một bộ đồ trắng, cười ấm áp nhìn Diệp Phùng. Nhưng khi Hạ Chúc cất lời thì giọng điệu lại
Diệp Phùng nhìn anh ta với ánh mắt thờ ơ, không hề đáp lại. Anh vốn chẳng muốn nói chuyện với người tên Hạ Chúc này. Hoặc có thể nói, vào giây phút anh ta để mắt tới Hà Tố Nghi thì Hạ Chúc đã có tên trong danh sách kẻ địch của Diệp Phùng rồi. “Tôi biết cậu! Cậu là Để Sư nổi danh khắp Thiên Triều, có học trò ở khắp nơi. Võ công của cậu cũng không tệ, coi như có chút danh tiếng trong thiên hạ. Chỉ có điều, nếu cậu cảm thấy chỉ dựa vào những thứ này là chống lại được tôi thì cậu lầm to rồi!”
Thấy Diệp Phùng chẳng thèm để ý tới mình, Hạ Chúc vẫn vô cùng tự tin nói tiếp: “Đám ếch ngồi đáy giếng như các người, không bao giờ biết được năng lực của quý tộc chân chính có thể đạt tới mức nào. Tôi khuyên cậu một câu có Tổ Nghi là người mà đứa nhà quê như cậu không bao giờ với tới được đầu, biết điều thì tranh xa cô ấy ra.
Cậu đây có thể cân nhắc tha cho một mạng.”
Diệp Phùng nhìn anh ta với ánh mắt phiền chán: “Thiếu Kiêu của Hải tộc chỉ biết nói nhảm thôi à?” “Cậu… Đúng là ngang bướng. Thế thì đừng trách cậu đây dạy cho một bài học!”
Anh ta nói dứt lời, mặt đột nhiên đổi sắc, nhún chân một cái lao vút đi như tia chớp. Tay phải của Hạ Chúc như một móng vuốt chộp về phía ngực của Diệp Phùng, tốc độ cực kỳ nhanh. Mọi người ở bên dưới đều thấy cái bóng vẫn còn nguyên ở vị trí cũ, nhưng thân thể của anh ta đã tới trước mặt Diệp Phùng. “Tốc độ nhanh quá, cậu ấy không hổ là Thiên Kiêu đứng đầu của Hải tộc, công lực mạnh hơn lúc trước rất nhiều!” “Đúng vậy, chắc chắn tên nhãi mặc áo đen này không phải đối thủ của cậu ấy. Xem ra, nhà họ Hồ sẽ là bên chiến thắng trong cuộc chiến tranh đoạt đảo khoảng này.” Khóe miệng Hạ Chúc hơi nhếch lên lộ ra vẻ dữ tợn. Anh ta đã tiếp cận cực gần nhưng Diệp Phùng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Chẳng lẽ là do bị sợ ngây ra rồi ư? Đáng tiếc, tôi đã đánh giá cậu quá cao. Không ngờ cậu cũng chỉ là một bao cỏ có cái vỏ hào nhoáng mà thôi!
Khi Hạ Chúc nghĩ bản thân chắc chắn thắng thì Diệp Phùng ra tay. Lúc móng vuốt của anh ta còn cách ngực anh khoảng ba ngón tay, Hạ Chúc đột nhiên phát hiện tay mình không tới gần thêm được nữa. Anh ta nhìn về phía tay mình thì chẳng biết từ lúc nào một cái tay to đã túm chặt lấy cổ tay mình, bản thân không thể động đậy được.
Gì thế này? Sao có thể như vậy được! Diệp Phùng ra tay lúc nào vậy?
Hạ Chúc không kịp nghĩ nhiều, đột nhiên cảm thấy cổ tay mình bị siết chặt hơn. Sau đó, một luồng gió mạnh thổi từ dưới lên. Anh ta cưỡng chế để đứng vững, sau đó lùi lại phía sau để tránh trả. Cái tay còn lại vội vàng tấn công Diệp Phùng.
Anh vẫn đứng yên tại chỗ. Hạ Chúc thì bị lùi lại ba bước, khó khăn lắm mới đứng vững được. Tình huống đột phát này khiến mọi người đang thảo luận ầm ĩ phải hít sâu một hơi.
Sao có thể thể được? Hạ Chúc đánh đòn phủ đầu nhưng lại bị một chiêu của đối phương chèn ép? Người này là ai? Sao lại có võ công cao cường như vậy?
Hạ Chúc từ từ đứng thẳng dậy. Lúc này, vẻ khinh thường trong mắt anh ta cũng dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc: “Hay lắm! Quả nhiên cậu có chút bản lĩnh!” “Nếu cậu thật sự là một kẻ vô dụng thì trận đấu này chẳng thú vị chút nào nữa rồi. Bây giờ, cậu có tư cách trở thành đối thủ của tôi!”