Diệp Phùng tùy ý ném một cái, cầm một quân cờ trắng, tiện tay ném lên bàn cờ.
“Đến ông!”
Quân cờ trắng giống như được tạt nước nhảy trên bàn cờ mấy cái, vững vàng dừng ở trên một ô cờ.
Ra tay một cái, lập tức khiến cho tất cả mọi người rộ lên!
Sau đó, bùng lên một trận cười vang!
“Người anh em này, là đến tấu hài sao!”
“Sao lại có loại thủ pháp như này? Toàn nhờ vào lừa người sao?”
“Tôi nhìn, là người này biết mình không thể thắng được, cho nên mới dùng cách này, làm qua loa lừa người ta.”
“Như vậy lúc thua, dù sao cũng có thể biện minh cho mình mấy câu!”
Diệp Phùng ra tay, khiến cho những người đang ôm một tỉa hy vọng với anh, cũng hoàn toàn chết lặng.
Mà Vân Thi Đình ở một bên lại cười ra tiếng, vẻ mặt đầy châm chọc nhìn Hà Tố Nghị, không chút nể nang nào mà cười nhạo nói: “Tố Nghi, bây giờ cậu còn tin anh ta sao?”
Hà Tố Nghỉ nắm chặt tay, trong mắt lóe lên một tia kiên định, nói như đỉnh đóng cột: “Tớ tin tưởng anh ấy!”
Mà ở trong sân, Trương Mạnh Hùng lại bật cười.
“Người trẻ tuổi, đây chính là cách mà cậu đánh cờ sao?”
“Đã đánh thì đừng có hối hận, nhưng mà, nếu cậu van xin tôi, có lẽ, tôi có thể suy xét cho cậu một lần đi lại!”
Diệp Phùng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu nhìn ông ta: “Ông chỗ nào thấy tôi muốn đi lại vậy?”
“Một người lớn tuổi như vậy rồi mà ngay cả cái này cũng không hiểu sao?”
“Tôi đây là đang làm nhục ông! Trần truồng làm nhục! Dùng tiếng phổ thông phiên dịch, chính là xem thường ông, hiểu không?”
“Tốt! Tốt! Chắc chắn cậu sẽ phải hối hận!”
Trương Mạnh Hùng cảm thấy nếu cứ nói như vậy, sẽ tức đến nổ phổi mất, chỉ có thể dùng cách đánh cờ mạnh nhất, nhanh chóng đánh bại anh, mới có thể rửa sạch nỗi nhục này!
Diệp Phùng nói được là làm được, ba nước cờ đầu, toàn bộ đều tùy ý ném đi, không quan tâm nó rơi vào đâu.
Nước thứ tư bắt đầu, ánh mắt anh đông lại, khí thế trên người đột nhiên thay đổi, nhìn Trương Mạnh Hùng, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Tiếp theo, đến lúc chơi vui vẻ cùng ông rồi!”
Trương Mạnh Hùng nhìn những quân cờ trắng hỗn loạn trên bàn, cười lạnh: “Chơi vui vẻ? Người trẻ tuổi à, cậu đã không còn bất cứ cơ hội nào cải”
“Rất nhanh thôi, cậu sẽ thua một cách nhục nhã nhất!”
“Ha?”
Khóe miệng Diệp Phùng hơi nhếch lên: “Ông đã lập tức xác nhận là tôi sẽ thua sao?”
Trương Mạnh Hùng vẻ mặt đầy thách thức nói: “Nếu cậu có thể thắng ván cờ này, tôi Trương Mạnh Hùng, từ nay về sau sẽ không động vào cờ vây nữa!”
“Được! Đây chính là lời ông nói!”
Điều mà Diệp Phùng muốn nghe chính là những lời này, quân cờ trắng trong tay, lạch cạch rơi xuống bàn.
“Vậy cứ tiếp tục đi!”
Mọi người cũng dần dần im lặng, toàn tâm †oàn ý nhìn vào ván cờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong nháy mắt, đã trôi qua hơn nửa giờ.
Mà quân cờ ở trên bàn cờ, cũng đã đặt được hơn nửa.
“Ha ha…”
Trương Mạnh Hùng đặt một quân cờ xuống, ha ha cười to, vẻ mặt đầy khinh thường.
“Vốn tưởng rằng cậu có nhiều bản lĩnh lắm, không ngờ rằng cậu chỉ là phô trương thanh thế mà thôi!”
“Tất cả quân cờ đều bị tôi ăn chết rồi, rồng lớn cũng cắt thành mấy khúc rồi, tầm mười nước nữa, cậu chắc chắn sẽ thua thôi!”
Không ít người có mặt tại đấy, trong lòng cũng không khỏi thở dài!
Bọn họ cũng có hiểu biết chút ít về cờ vây, tất nhiên nhìn ra được tình thế ở trên bàn cờ.
Trương Mạnh Hùng nói không sai, quân cờ của Diệp Phùng, toàn bộ đều bị ăn chết.
Thất bại, chẳng qua cũng chỉ là vấn đề của thời gian.
Mà trong mắt Tần Diệu Minh lại lộ ra vẻ đắc ý.
“Không biết trộm được một bài Phượng cầu hoàng ở đâu, cảm thấy mình vô địch thiên hạ sao? Phế vật thì chính là phế vật!”
“Theo tôi nhìn ấy, ngay cả phế vật cậu cũng không bằng, cậu chính là một tên rác rưởi!”
Trương Mạnh Hùng tay cầm một quân cờ, giơ lên thật cao, đột nhiên đặt xuống, mặt đầy khinh thường.
“Nếu ban đầu cậu có thể bình thường chơi với tôi, không có tùy ý ném ba quân cờ kia, có lẽ, còn có thể cầm cự với tôi một chút.”
Nhưng mà, bởi vì cậu kiêu căng, dẫn đến việc cậu thua càng thảm hại hơn!”
“Bây giờ, ván cờ đã định, còn không chuẩn bị nhận thua sao?”
Diệp Phùng nghiền ngẫm