Nhìn ông già người đầy cơ bắp kia, Diệp Phùng chọc chọc vào người Trương Thành Quân, nhỏ giọng nói: “Trương Thành Quân, hai ông cụ này là ai vậy?” “Bọn họ là dược nô của ông chủ, đã đi theo ông chú từ khi ông ấy còn trẻ. Bây giờ bọn họ đã hơn sáu mươi tuổi rồi, mặc dù không phải là chi trưởng trong nhà họ Hàn, nhưng bởi vì đã đi theo ông chủ trong một thời gian dài nên địa vị của bọn họ không hề thấp. Bình thường sinh hoạt trong ngày của ông chủ đều là do hai người bọn họ lo.”
Ở bên kia thì khuyên can mãi, hai ông già mới đồng ý cho bọn họ qua. Hàn Đạt đi tới, nói lời khách sáo với Dương Linh Mai: “Cô Dương, mời qua bên này.”
Dương Linh Mai không hề nói gì cả mà chỉ đi qua bên đó, bước đến trước cửa viện một bước thì đột nhiên có một tiếng quát to: “Chậm đã.”
Hai vị dược sứ khi nãy nhìn chằm chằm vào Dương Linh Mai, ánh mắt sáng ngời: “Sau lưng cô đang công cái gì thế?”
Mọi người nghe thấy thế thì liền đưa mắt nhìn về phía sau lưng áo đen của Dương Linh Mai, có một cái túi, thật sự giống như đang công thứ gì đó. “Xác chết biết đi”
Dương Linh Mai không hề dấu diếm, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ. “Xác chết biết đi?”
Sắc mặt của hai vị dược sứ đột nhiên biến đổi, vụt lên trên không sau đó đáp xuống trước mặt Dương Linh Mai, đưa tay ra cản cô ta lại: “Có thể đi vào nhưng phải để xác chết biết đi sau lưng ở ngoài.” “Không được!”
Dương Linh Mai trực tiếp từ chối, theo như lời dạy của nhà họ Dương thì một người, một thi thể, người ở đâu thì thi (thể) ở đó. “Vậy thì cô không được vào trong.”
Lời của hai ông già rất cương quyết, nhưng Dương Linh Mai lại càng cương quyết hơn, nghe thấy những lời này thì không nói thêm câu nào nữa, mà trực tiếp xoay người rời đi. “Cô Dương, cô đi đâu thế?”
Trương Thành Quân vội vàng tiến lên phía trước ngăn cô ta lại. “Nếu nơi này không cần đến tôi thì tất nhiên là tôi sẽ quay về nhà họ Dương.” “Xin cô đừng tức giận, hãy đợi tôi một chút.”
Sau khi trấn an Dương Linh Mai, Trương Thành Quân vội vàng đi tới trước mặt hai dược sử, nói: “Hai vị dược sử à, mong hai vị hãy tạo điều kiện cho chúng tôi, ông chủ thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa rồi.” “Không được!”
Hai ông già này quả thật hơi cứng nhắc: “Cõng một thi thể đi vào trong đó để xem bệnh cho chủ nhân, nếu mà cô ta làm hại đến chủ nhân thì phải làm sao?”
Trương Thành Quân nhìn hai ông già cổ hủ này, sau đó hướng ánh mắt cầu xin về phía Hàn Đạt. Giờ phút này Hàn Đạt cũng rất khó xử, nhìn mặt hai ông già khó tính, rồi lại nhìn về phía Dương Linh Mai, hít sâu một hơi, khách sáo nói: “Cô Dương à, sự việc đang khẩn cấp, không biết cô có thể ” “Không thể ”
Dương Linh Mai lạnh lùng từ chối, không cho Hàn Đạt hay nhà họ Hàn bọn họ một chút mặt mũi nào. Trên mặt Hàn Đạt tỏ vẻ không còn kiên nhẫn, giọng nói cũng không khách sáo như lúc trước nữa: “Cô Dương à, sự việc đang rất nguy cấp, cô có thể châm chước một chút được không? Đến lúc đó, nhà họ Hàn nhất định sẽ hậu tạ”
Dương Linh Mai vẫn lạnh lùng nhìn ông ta: “Ông chủ Hàn, chuyện thì cũng là chuyện của nhà họ Hàn các ông, mà khẩn cấp thì cũng là nhà họ Hàn phải khẩn cấp, chứ có liên quan gì đến tôi đâu.” “Tôi nghe lệnh đến đây, chẳng qua là để giúp nhà họ Hàn làm những việc tôi có thể làm, còn những việc khác, không có quan hệ gì với tôi cả.” “Ông nội Hàn!”
Trương Thành Quân lo lắng kêu lên một tiếng: “Bây giờ đã là lúc nào rồi, chúng ta vẫn còn phải trông cậy vào cô Dương để kéo dài tính mạng cho ông chủ nữa đó.”
Một
Nghe bọn họ cãi vã nửa ngày trời, Diệp Phùng sắp không nhịn được nữa, anh vạch đám người ra, đi về phía trước: “Quấy rầy một chút, có thể để tôi nói hai câu hay không?”
Im lặng lại, hai dược sử từ trên cao nhìn xuống: “Anh là “Tôi tên là Diệp Phùng, là bạn tốt của Trương Thành
Quân.” “Chuyện của nhà họ Hàn chúng ta, không đến lượt một người ngoài như cậu chen miệng vào.” “Hừ! Đến cả một người ngoài như tôi cũng không nhìn nổi nữa, mấy người nhà các người, mấy người thật đúng là xứng đáng với chức vụ quá rồi!”
Hai người họ nổi giận đùng đùng: “Tiểu tử thổi, cậu nói cái gì cơ?” “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?”
Diệp Phùng không nhường nhịn một chút nào, đưa tay chỉ vào bên trong: “Người ở bên trong đó, các vị mong ông ấy chết sao?” “Nói bậy nói bạ! Đến cả tất cả mọi người trong nhà họ Hàn mong ông ấy chết, thì cũng tuyệt đối không bao gồm hai người chúng tôi.” “Được! Vậy bây giờ hai người đang làm gì? Không phải là đang ngăn chặn người có thể cứu ông ấy vào hay sao?
Không khác nào gián tiếp nhìn ông ấy chết đi cả.” “Cứu? Một người cũng xác chết, không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào đó hả, cô ta cũng có thể cứu người sao? Nếu làm hại đến chủ nhân thì đến cả mấy người có bỏ mạng ở đây thì cũng có ích gì?” “Không sai! Lấy mạng của mấy người so sánh với mạng của chủ nhân, đúng là giống như một trời một vực” Lời nói đó làm cho Diệp Phùng tức nghẹn họng, được thôi, để sư tôi đây rộng lượng, bây giờ người ta đang trong tình trạng nguy kịch, nên tôi sẽ tha thứ cho các ông lần này. “Được! Xin hỏi hai ông một câu thế này, bây giờ trạng thái của chủ nhân hai người đang như thế nào?”
Hai người trố mắt nhìn nhau một cái, sắc mặt trầm xuống nhưng vẫn thành thật trả lời: “Đang rất nguy kịch “Vậy ông ấy còn chịu đựng được bao lâu nữa?”
Sắc mặt hai người họ lại thêm âm u, không nói gì nữa, nhưng Hàn Đạt lại nói tiếp: “Bệnh tình của ông chú tôi đã xem qua rồi, nếu như không thể khống chế được nữa thì sợ rằng không thể chống đỡ nổi qua ngày mai.” “Vậy cho hỏi bây giờ có biện pháp nào không?” Hai dược sứ lắc đầu. “Đã thế thì hai người còn tranh chấp cái gì nữa đây?” “Trước mắt mà nói thì một mình cô Dương, hay nói cách khác, cô ấy là hy vọng duy nhất ở trước mắt của mọi người. Nếu như cô ấy thật sự muốn làm hại chủ nhân của hai người, thì cô ấy cứ thế mà bỏ đi là được rồi, dù sao thì ông ấy cũng không qua nổi ngày mai. Chẳng lẽ lại mạo hiểm đứng dưới con mắt của hàng trăm người nhà họ Hàn để làm hại chủ nhân của các ông hay sao, như thể chẳng phải là đang tự tìm đến cái chết hay sao?” “Người có đầu óc thì ai mà lại đi làm ra những chuyện như thế này chứ?” “Vả lại, người ta là người mà người nhà các ông mời tới để chữa bệnh, là các ông đang phải nhờ người ta giúp đỡ chứ không phải là người ta van xin các ông, vậy nên hai người có tư cách gì mà yêu cầu người ta làm cái nọ làm cái kia?”