Ngay sau đó, hai bảng vẽ đã được đưa lên.
Đường Hà Hiên lạnh lùng liếc nhìn Diệp Phùng, không nói gì, lẳng lặng bắt đâu chuẩn bị.
Mà Diệp Phùng thì vẫn là dáng vẻ tùy ý như trước.
Anh thậm chí còn không chuẩn bị màu vẽ, chỉ lấy một cây bút lông rồi cầm trong tay ngắm nghía.
“Lần này, thằng nhóc đó thua là cái chắc!”
Tân Diệu Minh mang vẻ mặt u ám, nhìn Diệp Phùng, hung ác nói: “Đàn anh đã học vẽ tranh được mấy chục năm, hơn nữa còn từng đại diện cho nước mình tham gia nhiều cuộc thi thư họa lớn. Lần này nhất định sẽ khiến anh ta thất bại thảm hại!”
“Đúng vậy!”
Trương Mạnh Hùng và Dương Thành cũng gật đầu theo, rất tự tin về Đường Hà Hiên!
Chẳng bao lâu sau, tất cả dụng cụ đã được chuẩn bị xong. Đường Hà Hiên nhìn sang Diệp Phùng, trâm giọng nói: “Chàng trai trẻ, bây giờ cậu nhận thua, tôi còn có thể cho cậu thể diện rời đi!”
Diệp Phùng cười khúc khích, vẻ mặt nghiền ngẫm, nhìn ông ta: “Những lời này, ông có thấy quen quen không?”
“Mới ở đây một lúc, cộng thêm lần này ông nói, tôi đã nghe câu này đến bốn lần rồi đấy!”
Nhiều người vây xem không khỏi bật cười.
Diệp Phùng này mà mở miệng, đúng là rất xảo quyệt, tuy không nói mấy lời thô tục hay măng chửi gì nhưng từng câu từng chữ lại có thể đâm thẳng vào tim người khác!
“Cậu!…”
Ánh mắt Đường Hà Hiên lạnh lẽo: “Được!
Tôi đã cho cậu một cơ hội, mà cậu lại không quý trọng, vậy thì đừng có trách tôi không khách khít”
“Bấm giờ, bắt đầu!”
Ngay sau khi giọng nói vang lên, khí thế trên người Đường Hà Hiên đột nhiên thay đổi, biểu tình trong mắt cũng trở nên rất nghiêm túc.
Ông ta nhìn chăm chằm vào bảng vẽ trống không trước mặt, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Tất cả khán giả đều mở to hai mắt, quan sát mọi thứ trên sàn đấu, không ai phát ra tiếng động.
Thậm chí, ngay cả tiếng hít thở cũng bị dồn sức đè nén xuống.
Còn Diệp Phùng… . truyện teen hay
Hả?
Anh đang làm cái gì vậy?
Chỉ thấy Diệp Phùng nghiêng người dựa vào bảng vẽ, tầm mắt dừng trên người Đường Hà Hiên, thích thú nhìn ông ta, không hề có ý định bắt đầu vẽ tranh, trái lại hình như là đang muốn xem xem Đường Hà Hiên đặt bút thế nào.
Mọi người lập tức kinh ngạc!
Thời gian có nửa tiếng đồng hồ, có thể nói là phải giành giật từng giây một, nhưng mà Diệp Phùng lại vẫn thảnh thơi quan sát đối thủ của mình.
Chẳng lẽ còn chưa bắt đầu thi đấu, anh đã chịu thua rồi sao?
Người xem càng nhìn càng cảm thấy có khả năng.
Bởi vì bộ dạng của Diệp Phùng lúc này, hoàn toàn không có dáng vẻ gì là định vẽ tranh, trong lòng không ít người nhất thời có hơi thất vọng.
Ngược lại, Đường Hà Hiên đột nhiên mở †o mắt ra, tập trung tỉnh thần, tay phải nhanh chóng vung vẩy trên giấy vẽ.
Tốc độ đặt bút rất nhanh đến mức người †a khó có thể nhìn rõ hai tay của ông ta, chỉ có thể trông thấy một hình ảnh hư ảo chớp lên.
Nét mặt của Đường Hà Hiên bây giờ rất chuyên chú, nhìn chằm chằm vào bảng vẽ trước mặt, hoàn toàn không để ý đến ánh nhìn chăm chú của mọi người và sự khác thường của Diệp Phùng, dường như ông ta đã tiến vào trạng thái quên đi tất cả, trong mắt chỉ còn bức tranh, không ý thức được gì khác.
Trong chốc lát, Đường Hà Hiên đã đổ mồ hôi nhễ nhại, thế mà vẫn như cũ đưa bút như bay, đoạn giữa còn đổi bút và mực liên tục, nhưng không hề nhầm lẫn hay ngừng lại một giây.
Sau một khoảng thời gian ngắn, trời xanh, mây trắng, núi non sông nước đều lần lượt