Diệp Phùng Nghe thấy cái cách xưng hô này, hai mắt của Phó hiệu trưởng Hứa suýt nữa thì rớt ra!
Ông ta nhìn Hiệu trưởng Vương rồi lại nhìn Diệp Phùng, não bộ tạm thời chưa phản ứng kịp.
Tình huống gì đây?
Đường đường là Hiệu trưởng uy nghiêm của cả một Học viện Phương Đông, một nhà giáo nổi tiếng trong ngành, vậy mà lại phải gọi một thằng nhóc hai mươi mấy tuổi đầu là “Thầy giáo”?
Đối mặt với cái cúi đầu của Hiệu trưởng Vương, dù là người đáng tuổi ông nội của mình nhưng Diệp Phùng vần không cảm thấy khó chịu. Anh vẫn bắt chéo hai chân như cũ, chậm rãi nói: “Vương Húc Phú, đây là Phó hiệu trưởng của Học viện Phương Đông của ông sao?”
Một câu nói không chút cảm xúc khiến cho khuôn mặt Vương Húc Phú đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, người càng cúi xuống thấp hơn!
Thân là học sinh của thầy, ông ta biết rõ Diệp Phùng có những yêu cầu gần như khắc nghiệt đối với nghề giáo thiêng liêng này.
“Thầy… Thầy, xin lỗi thầy, là do học trò quản lý không nghiêm!”
Sau đó ông ta lập tức đứng thẳng người, nhìn về phía Phó hiệu trưởng Hứa, thẳng thắn nói: “Hứa Minh, bây giờ tôi chính thức thông báo, ông đã bị đuổi việc!”
“Cái gì?!”
Hứa Minh sửng sốt, mặt cắt không còn giọt máu: “Hiệu… Hiệu trưởng Vương, ông không nói đùa chứ?”
Vương Húc Phú hừ lạnh một tiếng: “Anh cho rằng tôi đang nói đùa sao?”
“Thân là nhà giáo, phải lấy chữ “Đức” làm đầu, lấy việc giáo dục con người là trách nhiệm của chính mình!”
“Ông nhìn lại xem bộ dạng bây giờ của ông đi, đầy mưu mô, a dua nịnh hót, ông còn có nửa điểm giống dáng vẻ của một thầy giáo hay sao?”
“Thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi Học viện Phương Đông này ngay lập tức!”
Sắc mặt Hứa Minh lúc xanh lúc đỏ, nhưng nhìn thấy thái độ dứt khoát của Vương Húc Phú, ánh mắt ông ta lập tức lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Hiệu trưởng Vương, tôi sợ rằng, ông sẽ không đuổi việc được tôi đâu!”
“Ông… đừng có mà ngang ngược!”
“Ở Học viện Phương Đông này, Vương Húc Phú tôi mới là người có quyền quyết định!”
“Bây giờ, e rằng không còn nữa!”
Hứa Minh mỉm cười: “Những năm nay, tôi sớm đã mua một lượng lớn cổ phiếu của trường học này rồi. Hiện tại, trong số mười cổ đông lớn nhất thì có năm người ủng hộ tôi lên làm hiệu trưởng!”
“Hiệu trưởng Vương, ông đã già rồi, cứ tận hưởng ngày tháng nghỉ hưu an nhàn không phải tốt hơn sao?”
“Chẳng lẽ, ông còn muốn náo loạn đến cả khi về hưu sao?”
“Ông nói gì?!”
“Ha ha… Tôi biết Học viện Phương Đông có được thành tích vẻ vang như vậy vốn là hoàn toàn phụ thuộc vào tiếng tăm lừng lẫy của ông!”
“Tuy nhiên, Học viện bây giờ đã phát triển như vậy rồi, ông không còn nhiều tác dụng như trước nữa!”
“Từ nay về sau, nơi này sẽ là thế giới của chúng tôi!”
“Ông… Ông dám làm bậy!”
“Vương Húc Phú!”
Giọng nói của Hứa Minh đột nhiên lạnh xuống: “Vì sự vất vả, cống hiến nhiều năm qua của ông, chỉ cần ông an tâm nghỉ hưu, tôi vẫn có thể cho ông bảng tên hiệu trưởng danh dự như vậy mỗi tháng ông có thể nhận được rất nhiều tiền trợ cấp.”
“Nhưng nếu ông còn không biết điều như vậy thì đừng trách tôi xóa sạch tên ông trong ngành giáo dục này!”
“Tôi nói cho ông biết, tôi đuổi ông ra khỏi học viện Phương Đông này, còn cả cái thằng nhóc Diệp Phùng này, tôi cũng sẽ tống cổ cậu †a ra khỏi trường học!”
“Tôi sợ rằng, ông đuổi không nổi!”
Một bóng người khác đi tới, Hứa Minh tức giận: ‘Ai dám…”
Ông ta còn chưa kịp nói xong đã nhìn đã có sáu bảy người xông tới, ông ta nuốt nước miếng, định nói gì nhưng chỉ đành nuốt xuống, vội nở một nụ cười nịnh nọt: “Ôi chao! Hiệu trưởng Lý, Hiệu trưởng Hoàng, cơn gió nào đưa hai người đến đây?”
Người đến không phải ai khác mà chính là những nhân vật nổi tiếng của ngành giáo dục!
Là bốn vị trong mười hiệu trưởng nổi tiếng trong ngành!
Ai biết rằng, những người này chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông ta một cái, sau đó đều vây quanh Diệp Phùng, mồm năm miệng mười, tôn kính nói: “Thưa thầy, thầy quay trở lại giảng đường, sao lại không đến tìm tôi?”
“Đại học Trung Đông là trường học đầu tiên trong nước, thầy muốn dạy gì thì chỉ cần nói với trò một câu, trò sẽ sắp xếp rõ ràng!”
“Ông tránh ra! Thầy nên đến Đại học Bắc Thành của chúng tôi mới đúng. Chỗ tôi vẫn giữ chiếc bàn học mà mười lăm năm trước thầy đã dùng qua đó.”
“Không đúng, không đúng! Thầy nên đến chỗ tôi mới đúng!”
Nhìn thấy những vị bề trên mà mình vô cùng ngưỡng mộ, từng người từng người vây quanh Diệp Phùng một cách cung kính như vậy, chân Hứa Minh mềm nhũn ra, người đàn ông có cân nặng một trăm cân ngã phịch xuống đất!
Đây… Rốt cuộc là loại tình huống gì?
Chẳng lẽ, mình bị ảo giác?
Một nhóm giáo viên vang danh trong ngành giáo dục, tất cả đều gọi một thằng nhóc một tiếng “Thầy giáo”!
Một cơn ớn lạnh lan dần từ lòng bàn chân đến tận đỉnh đầu!
Nếu đây không phải là ảo giác, vậy chỉ có thể chứng minh rằng ông ta đã lỡ bất kính với nhân vật tai to mặt lớn mà thôi!
Diệp Phùng nhíu mày kiếm, nhìn Hứa Minh, cười nhẹ nói: “Đừng gấp thết”
“Đợi đến khi Phó hiệu trưởng ném tôi ra ngoài, tôi sẽ suy nghĩ kỹ xem là nên đi đâu.”
“Cái gì”
Mấy người nhất thời sửng sốt, rồi đột nhiên cùng nhau quay đầu lại, nhìn Hứa Minh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống ông ta!
“Anh dám đuổi thầy chúng tôi ra ngoài?”
“Hừ! Vị Phó hiệu trưởng này không chỉ muốn tống thầy ra ngoài mà còn muốn đuổi việc cả tôi, còn nói muốn xóa sổ tên tôi ra khỏi ngành giáo dục!”
Vương Húc Phú ở một bên thêm lời!
“Nào nào nào! Để tôi xem ai có gan to như vậy nào!”
“Học viện Phương Đông của ông không muốn sống rồi hay sao?”
“Ông có tin rằng, mấy ông già chúng tôi chỉ cần cùng nhau lên tiếng tuyên bố là tất cả các trường trong ngành giáo dục toàn quốc không ai dám dùng ông không!”
Vào giờ phút này, trái tim của Hứa Minh sắp khóc thành tiếng