Sau khi tan học, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, người gọi chính là Hà Tố Nghi.
“Diệp Phùng, phỏng vấn hôm nay sao rồi?”
Trong giọng điệu có sự lo lắng, hồi hộp xen lẫn chút kích động! Diệp Phùng khẽ cười: “Rất thành công!”
“Trường học trực tiếp sắp xếp cho anh vị trí chủ nhiệm, để cho anh làm chủ nhiệm lớp 12A9I”
“Thực sự tuyệt vời!”
Giọng điệu của Hà Tố Nghỉ vui tươi hẳn: “Hiện tại anh có công việc, em cũng có công việc, Diệp Phùng, em tin rằng chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn!”
“Mà này, hôm nay có cần lên lớp không?”
“Nay anh mới nhận chức, trường sắp xếp cho anh gặp gỡ các học sinh trong thời gian ngắn. Bây giờ, anh đang trên đường về nhà!”
“Đúng rồi, ở đây công việc của em có chút bận rộn, sợ phải tăng ca một chút, anh tiện đường thì đón Thi Nguyệt tan học luôn nha!”
“Còn ăn cơm tối thì tự giải quyết!”
“Được rồi, em cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng quá sức kẻo mệt mỏi!”
Khi anh trở về nhà, trời đổ mưa nhẹ. Chiếc xe duy nhất Hà Tố Nghi đã lái đi, cũng may nhà trẻ cách nhà không xa, Diệp Phùng mặc áo mưa vào, lái chiếc xe điện để sẵn ở nhà, vội vàng đi về phía nhà trẻ.
Hiện tại trước cửa trường mẫu giáo chật ních các loại ô tô hạng sang đưa đón trẻ tan học. Diệp Phùng nhìn thoáng qua Thi Nguyệt đang đợi ở điểm đón, sau đó trực tiếp lái xe điện chạy tới.
“Bạt”
Thi Nguyệt tràn ngập niềm phấn khích trong vòng tay của Diệp Phùng. Trong lúc Diệp Phùng mặc áo mưa cho Thi Nguyệt thì một tiếng phanh gấp vang lên, và sau đó là nước bắn tung tóe! Diệp Phùng bảo vệ Thi Nguyệt †rong vòng tay của mình, đón nhận dòng nước †ừ trên xuống dưới, nước hắt hết lên người hai ba con! Nếu không có cái áo mưa chắn gần hết thì cái này cũng đủ lạnh sống lưng hai người rồi! Cánh cửa mở ra, một người đàn ông cầm ô đi xuống từ chiếc Mercedes-Benz, anh †a nhìn Diệp Phùng bằng ánh mắt mờ mịt, sau đó lấy trong túi ra bảy trăm ngàn đồng đưa cho anh, khinh khỉnh nói: “Cầm lấy. Coi như là tiền bồi thường.”
Diệp Phùng cau mày, lúc này, giọng nói sắc bén của một cô gái nhỏ đột nhiên vang lên: “Thi Nguyệt, ba tớ cho cậu tiền, sao cậu không cầm?”
Người đàn ông cau mày: “Con gái ngoan, con bé đó là bạn học của con?” Cô bé gật đầu: “Đúng vậy, cậu ấy là bạn cùng bàn của con, nhưng cậu ấy học giỏi hơn con, thông minh hơn con và xinh đẹp hơn con. Thầy cô và các bạn trong lớp đều thích cậu ấy!”
Vừa nói, trên mặt đứa bé ấy vừa tràn đầy vẻ ghen tị, giữa hai hàng lông mày của cô nhóc năm tuổi không giấu giếm được. Người đàn ông liếc nhìn Thi Nguyệt, sau đó cười khinh thường, bế con gái lên. “Có người sinh ra đã đứng ở vạch thắng lợi, cũng có người dù nỗ lực đến đâu cũng chỉ chật vật dưới đáy xã hội!” “Cũng giống như bạn cùng lớp của con, học giỏi thì sao? Con bé đã bao giờ được ngồi trên xe Mercedes-Benz chưa?”
“Xinh thì sao? Nó đã bao giờ được dùng bữa ở nhà hàng kiểu Pháp chưa?”
“Được cô giáo thích thì sao? Quần áo trên người cũng không đắt bằng một chiếc tất của conl”
“Vì thế nên là ngày mưa có người ngồi †rong xe vừa nghe nhạc vừa thổi điều hòa, còn có người chỉ có thể bị tạt nước bẩn trong gió lạnh!”
Cô bé nhỏ nghe vậy rất vui mừng, ngẩng đầu kiêu ngạo nhìn Thi Nguyệt: “Thi Nguyệt, bạn có nghe thấy ba mình nói không? Bạn chỉ là một đứa nghèo nàn, làm gì có gì hơn mình chứt”
“Hất nước mưa cho ba con cậu là đáng đời! Ai bảo ba cậu không giàu bằng ba mình!”
Diệp Phùng cau mày, nhìn người đàn ông có Mercedes-Benz và nói: “Quý ông này, một đứa trẻ năm tuổi, lẽ ra phải là một tờ giấy trắng!”
“Là ba mẹ, chúng ta nên dạy cho chúng biết lòng