Diệp Phùng cười nhìn ông ta: “Giáo sư Chu, tên nhãi không biết lượng sức mà anh nói lúc nãy chính là họ Diệp tôi đây!”
“Không biết anh muốn dạy cho kẻ hèn này điều gì nhỉ?”
Trên mặt Chu Giang Bằng chảy mồ hôi đầm đìa, khom người xuống, lắp bắp nói: “…
Anh Diệp, tôi… tôi không biết lại là anh!”
“Nếu như tôi biết là anh thì có cho tôi ba lá gan, tôi đây cũng không dám so tài cùng anh đâu!”
Nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ này, tất cả học sinh đều sững sờ!
Hoäc Thùy Dung tức tối đỏ bừng mặt: “Giáo sư Chu! Ông làm cái gì đấy?”
“Đừng quên ông tới đây để làm gì!”
“Đánh bại thầy ấy đi! Tôi hứa sẽ tăng gấp đôi tiền thưởng cho ông!”
“Đánh anh ấy ư? Cô đùa à?”
Chu Giang Bằng hét lên như con mèo bị giẫm phải đuôi: “Cô có biết anh ấy là ai không?”
“Người mà chỉ cần năm phút để giải quyết vấn đề đã làm đau đầu giới vật lý suốt hàng nghìn năm, anh ấy là người được tất cả các học giả trong giới vật lý tôn vinh là vị thần đấy!
“Cô muốn tôi khiêu chiến với vị thần của chúng tôi sao?”
Nói xong, Chu Giang Bằng cúi đầu thật thấp với Diệp Phùng: “Anh Diệp, xin thứ lỗi!”
“Là tôi xúc phạm rồi!”
Nói xong cung kính lui ra ngoài.
Diệp Phùng mỉm cười liếc nhìn Hoắc Thùy Dung đang sững sờ nói: “Ván này có được tính là tôi thắng không?”
“Hoắc Thùy Dung!”
Chu Huân Dương lạnh lùng nhìn cô, sắc bén nói: “Cô làm cái trò gì vậy hả?”
“Anh Chu, việc này là ngoài ý muốn!”
Hoắc Thùy Dung kiên quyết cắn môi: “Chu Giang Băng chỉ là lão già lẩm cẩm vì vật lý thôi, vừa rồi có khi lại phát bệnh làm tinh thần ổng rối loạn đó!”
“Nhưng anh cứ yên tâm, em không chỉ mời mỗi chuyên gia là ông ấy đâu!”
Sau đó, cô ta quay lại nhìn Diệp Phùng: “Ván này thầy ăn may mới thắng thôi!”
“Nhưng những ván sau thì không có cơ hội đó đâu!”
“Nhà thơ hàng đầu của nước ta, đại văn hào Lý Vinh Phúc, thách thức trình độ ngôn ngữ của thầy!”
Một người mang khí chất bảo thủ cũ kĩ của trí thức xưa bước vào!
Khi ông ta nhìn thấy Diệp Phàm, chiếc kính dày cộp bỗng trượt thẳng xuống sống mũi: “Thầy… thây sao?”
“Thầy còn nhớ tôi không? Tôi là học trò của thầy đây!”
“Cái này… cái này… tôi vẫn còn người!”
“Thiên tài toán học, thầy Triệu Khương!”
“Tôi đã tìm được người rồi! Năm đó nếu không có người giải bài toán đã làm khó tôi bao lâu nay, sẽ không có Triệu Khương của bây giờ!”
Tổng cộng có bảy chuyên gia hàng đầu, cũng bằng đấy giọng nói cung kính lễ phép, Diệp Phùng liếc nhìn một vòng đám học sinh đã ngẩn cả người ra, uể oải nói: “Còn ai không?”
Còn cái mẹ gì nữa đâu!
Hoắc Thùy Dung giờ phút này chỉ muốn chửi cái đậu xanh!
Tổng cộng bảy chuyên gia hàng đầu trong ngành giáo dục, đều là những nhân vật được kính trọng nhất trong lĩnh vực chuyên môn của họ, tất cả đều không dám đọ sức cùng Diệp Phùng, chẳng lẽ anh ta đáng sợ vậy sao!
“Nếu không còn ai, vậy các em có phải cũng nên thực hiện lời hứa ban đầu rồi đúng không?”
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, sắc mặt bọn học sinh đột nhiên tái nhợt!
Cả đám không ai bảo ai đồng loạt hướng về Chu Huân Dương!
Chu Huân Dương nắm chặt tay, nhìn Diệp Phàm đôi mắt đỏ hoe, cắn