Trên đường đi Đàm Xuyên nghĩ rất nhiều đối sách, nhưng không tìm được cách nào có thể thuận lợi thoát thân, suy đi tính lại, bỗng dưng mở miệng nói: “Các tỷ tỷ, tiểu nhân…”Còn chưa dứt câu, mấy tỳ nữ kia đã lạnh nhạt nói: “Nô tài này vô cùng xảo trá, mau đè nó xuống!”Bốn ả vây quanh nàng, đẩy nàng ngã xuống đất, Đàm Xuyên định la lên, đối phương đã nhanh chóng dùng miếng vải bịt miệng nàng, tay chân cũng bị trói lại, trong lòng nàng chợt lạnh, cũng đình chỉ giãy dụa, tùy ý để mấy ả khiêng lên, ném vào phòng bếp.Một tỳ nữ đứng ngoài canh cửa, còn lại ba người vào trong cài then cửa, quay đầu lạnh lùng nói: “Ngươi to gan lớn mật, đắc tội Huyền Châu đại nhân, xúi giục đệ tử sơn chủ bất hòa, còn dám mưu đồ quyến rũ Tử Thần đại nhân.
Những tội danh này, nếu như ở ngoài kia, đã đủ cho ngươi chết vài chục lần, nhưng nơi này là núi tiên, công chúa không nỡ lấy mạng ngươi, lệnh cho ta ra tay trừng phạt, dạy cho ngươi rõ thân phận nô tài của chính mình.”Đàm Xuyên từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu im lặng, cũng không giãy dụa, giống như đã sợ đến ngốc người rồi.Ba ả tỳ nữ liếc mắt ra hiệu cho nhau, một ả lấy từ trong tay áo một bộ kẹp trúc tối màu, năm nan trúc ráp nhám nối liền bằng dây thừng, lồng vào tay trái của nàng, nói: “Kẹp đầu ngón tay, bẻ gãy tám ngón, trục xuất khỏi núi ––– những lời này là Huyền Châu đại nhân phân phó.
Chớ có oán trách bọn ta, muốn trách thì tự trách ngươi mệnh khổ đi.”Hai tỳ nữ siết chặt dây thừng, bất ngờ kéo mạnh từ hai phía, tức thì Đàm Xuyên tuôn đầy mồ hôi lạnh.***Trong điện Phi Hương, đám đệ tử lần lượt theo thứ tự rút hương, châm hương trên giá nến lưu ly, rạp người quỳ lạy sơn chủ đang ở phía sau bức màn.
Sơn chủ lần này xuất quan sớm một tháng, xem ra tinh thần không được tốt cho lắm, không xuất hiện tự nhiên thoải mái như mọi khi.Sau bức màn khép kín, thanh âm già nua của lão từ bên trong truyền ra, nghe như vọng lại từ hư không: “Thời gian bổn tọa bế quan này, làm phiền chư vị hiền đồ nghiêm ngặt chấp hành quy củ, giữ gìn núi Hương Thủ một phương thanh tịnh.
Tháng sau Bạch Hà Long Vương tới làm khách, đương nhiên phải giữ chút thể diện… Lão Bạch Hà Long Vương này đặc biệt thích phô trương, bổn tọa và lão đã năm mươi năm chưa gặp, lần này lão ta ắt sẽ muốn cùng bổn tọa khoe của.
Cửu Vân, các báu vật trong bảo khố trước nay đều do ngươi ghi chép, bổn tọa lệnh cho ngươi tuyển ra vài người đáng tin cậy, chọn lựa những bảo vật tinh xảo, mùng ba tháng sau an trí tại Đông Thủ Chân Lan cung, trên Vạn Bảo các.”Phó Cửu Vân cúi lạy sát đất, đáp lời: “Đệ tử tuân mệnh.”Sơn chủ đột nhiên gọi: “Huyền Châu có đây không?”Huyền Châu đang đứng trong góc điện, ngày nàng nhập sơn vốn nhờ vào thân phận công chúa nên được hưởng đặc quyền, tuy nàng và sơn chủ là danh phận sư đồ, nhưng khi gặp mặt cũng không cần cúi lạy, giờ phút này nghe gọi, lập tức khom người đáp: “Đệ tử ở đây, sư tôn có điều gì phân phó?”Trong giọng nói vang vọng mà mượt mà của sơn chủ lộ ra một chút không kiên nhẫn: “Bổn tọa tuy bế quan nhiều ngày, cũng không phải không hỏi về những sự tình trong núi.
Nước Đại Yến diệt vong, muôn vàn sinh linh bi thương, bổn tọa kính ngươi là công chúa, thu ngươi nhập sơn, là hi vọng ngươi sớm bớt đau buồn, từ đó tu thân dưỡng tính, cũng tránh khỏi cảnh cành vàng lá ngọc phải trôi dạt lênh đênh.
Ngươi có hiểu ý tứ của bổn tọa không?”Sắc mặt Huyền Châu trong nháy mắt trở nên rất khó coi, bẵng đi một lúc mới thấp giọng nói: “…Đệ tử hiểu rồi.”“Ngươi nhập sơn đã được vài năm, cũng không nên hoài niệm mãi địa vị công chúa tôn quý kia.
Từ nay trở đi, ngươi cũng như những đệ tử khác, dốc lòng tu hành, đối xử với mọi người khoan dung một chút.
Chuyện tranh chấp trước đại điện sáng nay, bổn tọa lần này liền không truy cứu nữa.
Ngoài ra, bổn tọa nghe nói bên cạnh ngươi đến nay vẫn có tỳ nữ hầu hạ, thậm chí bọn họ còn khi nhục tạp dịch bên ngoài, kiêu ngạo ngang ngược, ngươi hãy trở về kín đáo mà đuổi bọn họ đi thôi.
Người tu tiên khoan dung tiêu dao, tâm không ràng buộc, càng không nên có kỳ thị cao thấp.
Bổn tọa thường hối hận lúc trước đã quá dung túng ngươi, ngươi chớ khiến bổn tọa phải hối hận chuyện đưa ngươi nhập núi Hương Thủ.”Huyền Châu nghiến răng nói vâng, sắc mặt đã trở nên tái mét, căm tức liếc nhìn Phó Cửu Vân, hắn lại làm như không có chuyện gì, cười dài nghiêng đầu tán dóc với Thanh Thanh.Sơn chủ lại dặn dò thêm vài chuyện, ưng thuận lời thỉnh cầu cho kết hôn của vài đệ tử tâm đầu ý hợp —— các đệ tử tu tiên núi Hương Thủ nếu tìm được người tâm đầu ý hợp, đều có thể thỉnh cầu sơn chủ ban hôn, sau khi kết hôn liền có thể ở cùng một chỗ, ngoài chuyện không thể có con, thì cũng không có gì khác so với những cặp vợ chồng bình thường chốn nhân gian.“Thật hả hê! Chàng nhìn mặt ả ta kìa!” Thanh Thanh nhân lúc sơn chủ đang nói chuyện, nhìn Huyền Châu ra sức cười trộm.Phó Cửu Vân chỉ mím môi cười nhẹ, nói nhỏ: “Đánh kẻ đã vào đường cùng rất không thú vị, Thanh Thanh lại có sở thích này sao?”“Hừ, ta thích đấy thì sao! Ai thèm quan tâm ả ta cùng đường hay không!”Phó Cửu Vân thấy vô cùng nhàm chán, không nhịn được quay đầu nhìn về cửa điện, một mình Đàm Xuyên ở ngoài kia, tiểu nha đầu này tính tình ranh ma, không chừng lại muốn chạy loạn khắp nơi, chỉ mong nàng đừng có tới chỗ nào không nên tới.Đệm cói kê dưới đầu gối dường như có gì đó động động, trông lờ mờ như một con trùng nhỏ màu xám tro sứt sẹo, mấy cái chân bé xíu đang gian nan ôm lấy y phục của hắn, nỗ lực muốn bò lên.
Phó Cửu Vân nhẹ nhàng thổi một hơi, con trùng nhỏ lăn trên mặt đất, trong nháy mắt hóa thành một mảnh giấy trắng.Đây là bạch chỉ thông linh thuật, loại tiên pháp cực kỳ hiếm gặp.
Phó Cửu Vân kinh hãi trong lòng, nhưng vẫn tỉnh bơ nắm mảnh giấy trong tay, chưa được một chốc, mảnh giấy trong tay hắn đã hóa thành tro.
Người hạ thuật này thủ pháp cao siêu, một khi linh vật trở về nguyên hình, liền tự động hóa thành tro, làm cho người ta không tìm được nửa điểm manh mối.Hắn mở lòng bàn tay, trong đó chỉ dư lại một lớp tro bụi, một chốc lát sẽ biến mất, như vậy một hạt bụi cũng chẳng còn sót lại.Phó Cửu Vân không khỏi đăm chiêu, lại quay đầu nhìn về cửa điện một lần nữa.***Đàm Xuyên hôn mê trong cơn đau, lại bị hắt nước cho tỉnh lại, nàng không nhớ rõ đây là lần thứ mấy bị làm cho tỉnh lại, thân thể đã lạnh tới cực hạn, da thịt đau đớn tê dại, nàng chớp chớp tròng mắt đau xót, hết thảy đều lắc lư lay động, chỉ thấy một màu đỏ như máu, không thể nhìn thấy gì khác.Mấy ả tỳ nữ nhỏ giọng thầm thì: “Thực sẽ không chết người sao? Cứ để thế này ném ra ngoài chỉ sợ cũng không sống quá ba ngày…”“Sao phải sợ? Có chết cũng là chết ở bên ngoài, chỉ cần không mất mạng trong núi, chẳng ai đi quan tâm làm