Edit: ZinnyHôm đầu tiên Long Vương tới, suýt chút nữa ra về trong ấm ách.
Sơn chủ ỷ vào ưu thế chủ nhà, chọc cho Long Vương ức gần chết.
Đương nhiên, lão là vì thua kém mà tức giận, hay là vì đố kị mà tức giận, thì không được biết rồi.Tuy rằng Đàm Xuyên cảm thấy chuyện đấu phú này rất nhàm chán, nhưng người ta một kẻ là sơn chủ một kẻ là Long Vương, chính là thừa tiền để đốt, còn ai dám nói gì.Đêm đó tiệc rượu qua loa mà tàn, Long Vương sắc mặt quỷ dị xin được cáo lui trước, bọn tạp dịch xung phong nhận việc ở lại dọn dẹp chén đũa, coi như báo đáp lại lòng từ bi của sơn chủ.
Dọn được một nửa, Thúy Nha nói choáng váng đầu, rời đi trước.
Buổi chiều từ Vạn Bảo các đi ra, sắc mặt cô nàng đã không tốt, trắng bệch dị thường, chống đỡ được tới giờ đã là vô cùng khó khăn.Đàm Xuyên im lặng nhìn cô nhóc lung la lung lay ra khỏi điện Thông Minh, lúc đi tới ngưỡng cửa, Hồ Thập Cửu đuổi tới nói hai câu với cô nhóc, Thúy Nha rõ ràng rất vui vẻ, được hắn âu yếm vỗ vỗ đầu, cười như trẻ nhỏ được cho ăn kẹo.Thấy hai người sóng vai đi xa, Đàm Xuyên rốt cuộc bất chấp công việc còn đang dang dở, nhanh chóng buông bát đũa lặng lẽ đuổi theo, thình lình Phó Cửu Vân cả ngày nay chẳng thèm để ý tới nàng đột nhiên từ sau gọi một tiếng: “Tiểu Xuyên Nhi.”Ngữ điệu này, ái muội muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, khiến mọi người trong điện đều nhao nhao nhìn về đây.Nàng cảm thấy da đầu run lên, lại không dám bỏ đi, đành phải xoay người hành lễ: “… Cửu Vân đại nhân có gì phân phó?”Phó Cửu Vân cười dài đi tới, ngẫu nhiên liếc nhìn Tả Tử Thần không xa một cái, đột nhiên nâng tay tháo xuống một đóa châu hoa bên tai nàng, đặt trước mũi khẽ ngửi, dịu dàng bảo: “Việc gì nên làm đều đã làm, còn khách khí gọi đại nhân vậy sao?”“Ồ——” Lời này quả nhiên dẫn tới sóng to gió lớn, mỗi người ánh mắt như đao như kiếm, đồng loạt phóng về phía này.
Đàm Xuyên sắc mặt xanh mét, bắp thịt sau lưng cứng ngắc, cách nửa ngày mới cười khan nói: “Đại nhân nói đùa, ngài có ân tình lớn đối với tiểu nhân, tiểu nhân suốt đời khó quên, sớm đã hạ quyết tâm xem ngài như phụ mẫu tái sinh, cả đời hiếu kính.”Bốn lạng đánh bạt ngàn cân, ném lại củ khoai nóng cho hắn.Phó Cửu Vân hoàn toàn không để ý, thần sắc ôn nhu vuốt ve gò má nàng, nói nhỏ: “Đêm nay đại nhân có chút việc, không trở về.
Ngươi ở nhà một mình, đừng làm chuyện xấu.”Quả nhiên vẫn là không trở về, kẻ muốn làm chuyện xấu rõ ràng là hắn.
Nàng thiếu chút nữa phun ra “Ngươi muốn đi đâu”, có điều tới cùng vẫn nhịn xuống được.
Hỏi để làm gì chứ? Mấy nữ đệ tử đứng chờ phía sau hắn, hi hi ha ha nói cười, mặt mày phơi phới, chỉ cần không mù liền nhìn ra được hắn rốt cục muốn đi làm cái gì.Dù sao hắn xưa nay vẫn là một kẻ phong lưu, dịu dàng với một nữ nhân là điều đương nhiên, dịu dàng với một đống nữ nhân, lại càng vô cùng đương nhiên.Đàm Xuyên âm thầm thở dài, lùi về sau một bước, khách khách khí khí nói: “Không dám không dám, tiểu nhân sẽ nấu một bát canh bầu dục thật ngon, đợi ngài trở về bồi bổ cho tốt.”Phó Cửu Vân nửa cười nửa không nhéo nhéo mặt nàng, dẫn theo đám oanh oanh yến yến đi sát qua người nàng, một tiếng thở dài nỉ non mơ hồ bay tới tai nàng: “Cô bé ngốc…” Là nói với nàng, hay nói với nữ đệ tử trong sáng ngây thơ đi bên hắn, nàng không biết, cũng không muốn biết cho lắm.Đứng sững hồi lâu, đang muốn đi, bất ngờ cánh tay bị túm chặt, nàng đau run cả người, suýt chút nữa bật thành tiếng.Nhưng lại có người lên tiếng trước nàng: “Không được dây dưa với hắn!” Giọng nói kia rõ ràng là Tả Tử Thần.
Dễ thấy, lúc này đến phiên hắn không vui, cực kỳ không vui.Đàm Xuyên phiền muộn gãi gãi đầu, nàng vốn đã rối như tơ vò, người này còn muốn đổ thêm dầu vào lửa.
Nàng dùng lực rụt tay lại, xoa xoa chỗ bị hắn siết đau, thấp giọng nói: “Tiểu nhân là tạp dịch hầu hạ bên người Cửu Vân đại nhân, Tử Thần đại nhân nói thật kỳ quái, tiểu nhân không hiểu.”Tả Tử Thần nhíu mày một lát mới nói: “Cửu Vân hắn…” Do dự một chút, cuối cùng lại không nói tiếp.Trong lòng Đàm Xuyên không hiểu có tư vị gì, quay đầu đi, khẽ nhắc nhở hắn: “Huyền Châu đại nhân còn bị giam lỏng tại Thái Vi lâu, ngài không đi xem nàng thế nào ư?”Cái tên này quả nhiên làm hắn lạnh mặt, nửa ngày cũng không lên tiếng.
Đàm Xuyên đang cho rằng hắn tức giận, hắn lại bỗng nhiên nói nhỏ: “Có lẽ ta nên đi xem, nhưng rồi lại cảm thấy tựa hồ không nên đi.” Nói xong hắn cười cười, cất bước rời đi, bỏ lại một câu nói khẽ cơ hồ không thể nghe thấy: “Chờ tới khi ta nhớ ra hết thảy… Đàm Xuyên, khi đó chúng ta sẽ thế nào?”Đàm Xuyên ngơ ngẩn đứng hồi lâu, nếu như thực có ngày đó, nàng còn có thể làm sao?Chính nàng cũng không rõ nữa.***Đêm quá canh ba, những tiếng ồn ào náo động trên núi Hương Thủ đều ngừng cả, mọi người ăn chơi quậy phá cả một ngày đã chìm vào mộng đẹp.Trong phòng Thúy Nha vẫn đèn đuốc sáng trưng, bóng cô nhóc in rõ trên khung cửa sổ, lay động theo ánh nến, lại có chút quỷ dị.
Đàm Xuyên im hơi lặng tiếng tới gần, qua khe cửa sổ nhìn vào trong, thấy cô nhóc đờ đẫn ngồi ở đầu giường, đối diện là một con hồ ly toàn thân nửa trong suốt, lắc đầu quẫy đuôi trước mặt cô nhóc, động tác vô cùng cổ quái.Đây là Hồ Yểm thuật, Thúy Nha sau khi bị yểm, cho dù có làm gì cũng không hay.
Đàm Xuyên lùi một bước, lấy ra tờ giấy thổi một hơi, giấy trắng nháy mắt hóa thành một chiếc mặt nạ đồng, đang muốn đeo lên, chợt nghe trong phòng có động tĩnh, cánh cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra.
Thúy Nha chỉ mặc một bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, trong lòng ôm con hồ ly, vừa bước một chân qua ngưỡng cửa, không biết muốn đi nơi nào.Đàm Xuyên ra tay như chớp, bắt lấy vạt áo cô nhóc, hất một cái, Thúy Nha giống như bị gió thổi bay, nhè nhẹ bay trở về giường, chăn mền rơi xuống trên người, cô nhóc cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.Hồ ly kia thấy tình thế không ổn, toan trốn chạy, thình lình phía sau tiếng gió nổi lên, cả cơ thể bị giữ chặt trong một hàm răng sắc nhọn, không thể động đậy.Đàm Xuyên lẳng lặng khép cửa sổ, xoay người bước đi, mãnh hổ được biến ra từ giấy trắng kia ngoan ngoãn im lặng theo sau nàng, nhưng Hồ Thập Cửu đang bị nó ngoạm chặt lại đột nhiên mở miệng: “Tôn giá là ai? Cớ gì phải xen vào việc của người khác!”[Tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện]Nàng không nói chuyện, thong dong đi thẳng tới một góc khuất, lúc này mới chậm rãi xoay người.
Hồ Thập Cửu thấy trên mặt nàng mang một chiếc mặt nạ đồng vô cùng đáng sợ, sau mặt nạ là ánh mắt sáng quắc, thế nhưng kẻ này lại không nói một lời, làm cho người ta quả thật sinh ra sợ hãi.
Hắn lại hỏi một câu: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Thanh âm run rẩy, rõ ràng là đang ít nhiều sợ hãi.Đàm Xuyên trầm giọng nói: “Hẳn là ta hỏi ngươi muốn làm cái gì mới đúng.”Hồ Thập Cửu do dự một lát, tự hiểu nếu như chính mình không nói, người này tuyệt đối sẽ không buông tha, đành phải thật thà: “Cô nương này trời sinh tính dương thân thể thanh tịnh, ta chỉ muốn lợi dụng nàng hấp thu chút tinh hoa nhật nguyệt, không hề hại tới tính mạng nàng.”Đàm Xuyên không khỏi cười lạnh: “Ngươi thân là đào kép của Long Vương, lại dám tùy ý đả thương người tại núi Hương Thủ, thật to gan!”Không ngờ Hồ Thập Cửu cũng lại cười lạnh: “Tôn giá thì ra cũng bán mạng vì sơn chủ Hương Thủ, nực cười nực cười! Chết đến nơi mà còn không biết! Ta thấy bản lĩnh tôn giá không tệ, tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, mau chóng rời đi mới là thượng sách! Tới ngày núi Hương Thủ đổi chủ, những đệ tử có tu vi như ngươi, khó tránh khỏi trở thành bữa ăn ngon trong bụng Long Vương.
Đến lúc đó, hối hận cũng không kịp!”Đàm Xuyên chấn động trong lòng, nổi lên hứng thú: “Có ý gì?”Hắn liều chết cắn chặt đầu lưỡi, bất luận hỏi thế nào cũng không khai.
Đàm Xuyên ra hiệu mãnh hổ kia cắn mạnh hơn một chút, chỉ nghe thân thể hắn vang lên tiếng “Lách cách”, xem chừng xương cốt sắp vỡ đến nơi, Hồ Thập Cửu không chịu nổi, đành phải run giọng nói: “Cây to đón gió… Sơn chủ Hương Thủ tuổi tác đã cao, còn tích trữ nhiều bảo vật như vậy, ai… ai không ngấp nghé chứ? Huống chi lão cũng không phải thiện tiên, thu nhận đệ tử cũng không phải để độ nhân đắc đạo, chẳng qua là nuôi dưỡng một bầy chó giúp hắn trông coi bảo vật mà thôi… Lẽ đời như thế, tiên nhân cũng vì tài vì thế mà tranh đoạt giành giật, nói chi đến cái loại tiểu yêu phàm nhân như ta?”[Thiện tiên: tiên tốt][Tài ở đây là tiền tài, thế ở đây là thế lực]Đàm Xuyên có chút đăm chiêu, đang muốn hỏi lại, chợt nghe không xa truyền tới một tràng cười, có vẻ là hai đệ tử trẻ tuổi tìm góc khuất này quyết định hưởng thụ một chút mùi vị dã hợp.
Hồ Thập Cửu đảo đảo tròng mắt, lập tức há miệng kêu to: “Cứu mạng…”[Dã hợp: wild sex hoặc outdoor sex, mình không giải thích thêm, các bạn tra google]Không chờ hắn kêu xong, mãnh hổ đã ngoạm thẳng vào hai chân trước của hắn, lúc này cơ thể hắn cũng không phải da thịt bình thường, mà là tinh phách biến thành, hai chân bị cắn nát đau đớn không tả xiết, còn chưa kịp kêu ra tiếng, Đàm Xuyên đã sớm thu linh thú