Edit: ZinnyLà chính nàng đã đẩy chàng ra, trái tim lạnh lùng sắt đá hết lần này tới lần khác đã dự liệu cảnh tượng này, cho rằng chính mình hoàn toàn có thể hờ hững tiếp nhận.
Nhưng vì sao chàng lại nhắc tới cái chết? Lại là một lần lừa gạt ác ý? Hay là một mồi nhử để dụ nàng mắc câu?Nàng chạy đã mệt, ngồi trên cát biển mềm mại thở dốc từng ngụm lớn.
Nước biển trong suốt dày đặc bao bọc nàng, bỗng nhiên từ phía sau truyền tới một trận sóng ngầm dao động, nàng vội vàng quay đầu, người tới lại là Tả Tử Thần.Hắn khép sát tay trong tay áo, im lặng cúi đầu đối diện gương mặt nàng, hồi lâu sau, mới nói: “Không nên chạy quá xa, quay lại đi.
Hẳn là vài ngày nữa hắn sẽ trở về.”Đàm Xuyên vô lực ngã ngồi trên cát, thì thào: “Huynh biết rõ chàng muốn đi? Đi đâu?”“Hẳn là tới Cực Bắc tìm kiếm thanh oánh thạch.” Hắn bước tới, kéo nàng dậy, rất nhanh lại buông tay, “Đi thôi, trở về.”Đàm Xuyên suy sụp đi theo hắn trở lại căn phòng vỏ sò, thấy hắn gầy đi rất nhiều, sắc mặt càng thêm trắng tới nỗi trông như trong suốt, trong lòng cũng không biết có tư vị gì, thấp giọng gọi: “Tử Thần…” Rồi lại không biết phải nói gì.Hắn quay đầu lại cười cười, trong mắt tuy có chút u buồn, nhưng vẻ mất mát và đau khổ trước kia đã không còn, trái lại còn lộ ra phong thái thanh đạm của một tiên gia chân chính, dịu dàng nói: “Đàm Xuyên, sau khi giết quốc sư đừng ôm mãi ý muốn báo thù, hãy cùng hắn sống thật hạnh phúc, tính toán một chút cho tương lai.”Nàng nở một nụ cười gượng gạo: “Vậy huynh nói trước xem huynh tính làm gì.
Quay lại núi Hương Thủ tiếp tục tu hành làm thần tiên à?”Hắn lắc lắc đầu, cười nói: “Ta sẽ không quay về, thiên hạ sơn thủy nhiều lắm, ta đã sớm tính toán cả, sau khi đoạt lại trái tim của muội, liền rời khỏi Thiên Nguyên dạo chơi bốn bể, tìm tiên hỏi đạo, làm một tiên nhân không vướng bận.”Đàm Xuyên lần đầu tiên thấy vẻ tươi cười thật sự trên gương mặt hắn, có lẽ hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Như vậy rất tốt, Tả Tử Thần xưa nay luôn thông minh nhân từ, thay vì mãi vướng mắc trong một đoạn chuyện xưa không có kết quả, không bằng làm một tiên nhân vui vẻ.
Với hắn mà nói, đó là giải thoát, cũng là một cảnh giới mới.“… Hay lắm, chờ huynh làm tiên nhân, ta sẽ tới tìm huynh xin tiên đan đó nha.” Nàng cười dài, nói một lời nói dối tốt đẹp.**************Năm ngày sau, Phó Cửu Vân trở về thần không biết quỷ không hay, sáng sớm Đàm Xuyên tỉnh dậy ra ngoài tản bộ, từ xa nhìn thấy hắn từ phía trước đi tới, vừa nhìn thấy nàng, lại xoay người lộn trở lại, sải bước tóe khói né tránh.“Phó Cửu Vân!” Nàng quát to một tiếng, bình sinh chưa từng chạy nhanh như vậy, lao vút như một viên đạn đập vỡ bao nhiêu hải thạch, xô lệch cả san hô, nhảy thẳng qua lan can liều mạng đuổi theo.[Đàm Xuyên đuổi nhanh thế mà còn không kịp, đủ thấy Phó Cửu Vân chạy tóe khói thế nào =)) ]Đuổi một mạch tới trước cửa phòng hắn, cánh cửa vỏ sò kia lại dùng lực khép lại.
Đàm Xuyên hung hăng đá một cước, lạnh lùng nói: “Chàng ra đây! Nói cho rõ ràng! Trốn sau cửa còn gọi gì là nam nhân?!”Thanh âm của hắn từ sau cánh cửa vang lên lạnh như băng: “Công chúa điện hạ còn có gì phân phó sao? Ta một đường bôn ba, vô cùng mệt mỏi, xin thứ cho không thể tiếp đãi.
Mời về cho.”“Được, vậy chàng nghe cho kỹ đây.” Đàm Xuyên dán sát vào cửa, “Ta chỉ có một câu muốn hỏi, hôm đó chàng nói chính mình sẽ chết, tới cùng là có ý gì? Phiền chàng nói cho rõ ràng đi.”Hắn lạnh nhạt đáp: “À, rất cảm kích công chúa điện hạ đã quan tâm.
Đó chẳng qua là ta thuận miệng bịa chuyện mà thôi.
Nàng không cần xem là thật.”“Chàng đến ra ngoài mà còn chẳng dám, làm sao ta tin được đó chỉ là bịa chuyện?”“Tin hay không thì tùy.”Hắn bỏ lại lời này, rồi không còn thanh âm gì khác.
Mặc cho nàng ở bên ngoài xô, đập, đá, hắn nhất định không thèm để ý.Đàm Xuyên ngừng lại thở một hơi, đột nhiên lấy từ túi Càn Khôn da trâu một thanh đao ngắn, chém từng đao từng đao trên vỏ sò, như thể muốn đục ra một cái động lớn.Đến khi bọt biển liên tục phụt ra, cánh cửa khép kín kia rốt cục cũng được mở ra nhanh chóng, Phó Cửu Vân vẻ mặt âm u, đứng sau cửa chau mày nhìn nàng, giọng nói lạnh nhạt còn lộ vẻ tức giận hiếm thấy: “Nàng quá tuỳ hứng rồi đấy!”Đàm Xuyên thu đao nhỏ, khoanh tay ngẩng đầu nhìn hắn chòng chọc: “… Bây giờ, nói cho rõ ràng đi.”“Chúng ta hình như đã chẳng còn quan hệ gì, ta có chết hay không liên can gì đến nàng?” Hắn cũng đứng khoanh tay, cười mỉa mai.Nàng đột nhiên nghẹn họng, dũng khí ồ ạt khi nãy bị một câu của hắn đánh tan thành mây khói.Bởi vì nàng phát hiện hắn hỏi cực kỳ có đạo lý, cũng cực kỳ đúng then chốt.
Bọn họ căn bản chẳng có cái quan hệ rắm gì, quá lắm chỉ là một khoảng thời gian nàng làm nha hoàn cho hắn, thậm chí còn không phải làm việc.Dịu dàng an ủi nàng, giết thái tử, giết quốc sư, những khi chung sống một chỗ thường xuyên chọc cho nàng cười —— Những chuyện ấy hắn cũng có thể tùy tiện nói một câu “Ta thích thế” có lệ cho qua.
Bọn họ không phải vợ chồng, không có quan hệ huyết thống, ngay cả tình nhân hẹn thề trọn đời trọn kiếp cũng chẳng phải, nàng thật sự không có lý do gì mà hùng hổ chỉ vào mũi người ta đòi hỏi chuyện.Có lẽ đây cũng chỉ là một lần hắn thả mồi câu, chỉ cần gắng sức chống lại dụ hoặc, liều chết không há mồm cắn câu, hắn sẽ không thể được như ý.
Nhưng cho dù có là trái tim làm bằng kim cương cũng không chịu nổi những đè nén lặp đi lặp lại như vậy, nàng thở dài một tiếng, cả người đều trở nên mềm nhũn, thấp giọng nói: “Được rồi, ta nhận thua.”Cắn mồi câu của hắn, móc vào lưỡi câu của hắn, nàng đã mệt mỏi tới mức một ngón tay cũng không còn muốn phản kháng.“Vậy câu nói kia thực sự chỉ là thuận miệng nói bừa?” Nàng vô lực hỏi.Phó Cửu Vân khẽ gật đầu: “Ừ, ta nói bừa, đừng suy nghĩ nhiều.”Đàm Xuyên thở ra một hơi, một chuỗi bong bóng phun ra, xoay người toan đi, hắn bỗng nhiên ở phía sau nói: “Chờ chút, cái này ta vẽ xong rồi, coi như quà cho nàng đi.”Nàng ngạc nhiên quay đầu lại, liền thấy hắn ném tới một bọc vải hẹp dài, bên trong là một cuộn tranh rất lớn, cùng với một chiếc lọ thủy tinh.
Miệng bình được phủ kín bởi một lá bùa, bên trong có một thứ mang hình ngọn lửa, phập phồng sáng rực.
Màu sắc kia giống như màu xanh nhạt trong những bức tranh thuỷ mặc—— chỉ có yêu hồn mới có màu sắc này, hồn phách phàm nhân phần lớn là màu xanh da trời nhạt hoặc đậm.Là hồn phách thái tử.Sau khi cuộn tranh khổng lồ kia được mở ra, đình đài lầu các trong tranh lần lượt hiện ra, nước biển xoáy nhẹ một vòng, liền tựa như đất bằng mọc