Nơi này là một sân viện vuông vắn, tuyết đọng trắng xóa, trăng treo giữa trời, khắp nơi tràn ngập sắc lưu ly.Phó Cửu Vân đang ngồi vắt chéo chân trên ghế đá, lột vỏ quýt. Hắn không nói gì, Đàm Xuyên cũng gắt gao ngậm miệng, ngơ ngẩn nhìn hắn chậm rãi lột vỏ quýt. Ngón tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, thản nhiên lột vỏ quýt một cách ái muội, ngón cái hắn đặt trên thân quả quýt, ngón trỏ nhẹ nhàng tìm lối, kéo lớp vỏ mỏng của quả quýt xuống, như thể đang cởi áo tháo dây lưng cho người yêu.[ sao bóc vỏ quýt mà cũng có thể làm được như vậy = = ]Vỏ quýt đã được lột sạch sẽ, đặt trên mặt bàn. Phó Cửu Vân lại bắt đầu chuyên chú xé xơ trắng dính trên quả quýt, bỗng thấp giọng nói: “Tiểu Xuyên Nhi, nữ nhân và hoa quả không khác nhau nhiều lắm. Có cái bên ngoài rất nhiều gai, những nam nhân nhát gan gặp phải đều sẽ tránh xa, tỷ như quả dứa. Chỉ có kẻ gan lớn không sợ bị gai đâm, mới có thể hiểu rõ mỹ vị tuyệt vời ở bên trong. Có cái từ trong ra ngoài đều ngọt ngào mềm mại, đại đa số nam nhân đều thích, tỷ như dâu tây.”Đàm Xuyên thấp thỏm trong lòng, không biết rốt cuộc hắn có ý gì, chỉ đành cười gượng: “Cửu Vân đại nhân nói lời sâu xa, tiểu nhân kiến thức nông cạn, nghe không hiểu. Việc kia… Sắc trời không còn sớm, ngài tìm tiểu nhân, phải chăng có chuyện gì quan trọng?”Phó Cửu Vân không trả lời, cứ thế bóc quýt cho đến khi sạch sẽ bóng loáng, chỉ còn thịt quả mềm mại màu cam, lúc này mới đặt trong lòng bàn tay ước lượng, sau đó cười nói: “Quýt là loại quả tệ nhất, bên ngoài tròn trịa vàng rực, nhìn vào thấy vui vẻ vô cùng, ai ngờ lại che giấu sự xấu xa, vỏ quýt vừa chua vừa chát, không thể ăn được, có khi bên trong cũng đều là thối rữa. Trước mắt, quả quýt này đã bị ta lột sạch, ngươi nói xem, là ngọt hay chua?”Đàm Xuyên rất biết nghe lời, nghiêm trang trả lời: “Cái này… Nếu đại nhân sợ chua, tiểu nhân nguyện vì ngài mà nếm thử trước.”Phó Cửu Vân quả thật không ngờ nàng trả lời láu cá như vậy, trực tiếp lảng tránh vấn đề nhạy cảm. Hắn cười cười, tung quả quýt vào lòng nàng, Đàm Xuyên nhanh tay bắt được, lại thấy hắn đứng dậy đang bước tới chỗ mình, vươn ra một tay. Nàng theo bản năng nhắm tịt mắt, nhưng bàn tay kia chỉ sờ sờ trên đầu nàng, tiếng nói của hắn vang lên dịu dàng: “Tiểu Xuyên Nhi, ta thích trẻ nhỏ lanh lợi, ngươi lại rất lanh lợi. Đêm nay theo ta đi dự tiệc nhé?”Đàm Xuyên thở dài nhẹ nhõm, thì ra cái hắn gọi là “hầu hạ” chỉ là như vậy. Nàng đang muốn gật đầu đáp ứng, Phó Cửu Vân lại cười nói: “Có điều bộ dạng ngươi thế này thật khó coi, tắm rửa thay quần áo rồi nói sau.”Nàng vội vàng xua tay: “Hả? Phải tắm rửa thay quần áo? Vậy… Tiểu nhân không đi nữa…”Phó Cửu Vân ngồi xổm xuống, vươn tay nâng cằm nàng, quan sát tỉ mỉ: “Ta nói rồi, không phải cứ dùng dầu hoa quế là có thể trở thành mỹ nữ. Tiểu Xuyên Nhi, không bằng để đại nhân ta dạy cho ngươi làm mỹ nữ thế nào?”Đàm Xuyên cương quyết: “Tiểu nhân lập chí làm một tạp dịch thật tốt, về phần mỹ nữ gì đó… Tư chất không đủ…”Phó Cửu Vân “Ừm” một tiếng, đứng dậy, cười nói: “Nếu thế thì ta đành đi một mình vậy. Tiểu Xuyên Nhi muốn làm một tạp dịch tốt, vậy giúp ta giặt quần áo trong sân đi.”Đàm Xuyên nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, thấy trong góc sân là năm chậu quần áo to tướng, mỗi chậu đều chồng chất quần áo cao như núi, nàng lập tức hít một ngụm khí lạnh – tên này rốt cuộc chất đống quần áo bao nhiêu năm mới được chỗ này?“Đúng rồi”, dường như bỗng nhớ ra chuyện gì, Phó Cửu Vân quay lại dặn dò: “Nhớ giặt sạch một chút, ta không thích mặc quần áo bẩn. Làm phiền ngươi nhé.”Thấy hắn cười híp cả mắt, Đàm Xuyên bỗng giật mình hiểu ra, hầu hạ dự tiệc gì chứ, mỹ nữ xấu nữ, quả quýt quả dâu, đều là đùa giỡn nàng mà! Hắn chẳng qua thích làm khổ nàng, nhìn nàng liều mạng chống đỡ, phỏng chừng đã trở thành trò vui của hắn.Đàm Xuyên âm thầm cắn răng, cười gượng nói: “Có thể vì đại nhân mà giặt giũ quét tước, là tiểu nhân đã có phúc tu được mấy đời.”Một cỗ xe ngựa nguy nga lộng lẫy từ trên trời bay xuống đưa Phó Cửu Vân đi, Đàm Xuyên ngẩng đầu nhìn theo chấm đen dần khuất dạng dưới ánh trăng, thở dài một hơi. Quay lại đằng sau, năm chậu quần áo chồng chất dường như đang ngoắc ngoắc gọi nàng.À, giặt quần áo phải không? Đàm Xuyên ôn tồn cười, phất tay áo bước tới đó.***Khi Phó Cửu Vân trở lại, trời đã tờ mờ sáng. Hắn xưa nay uống rượu giỏi, nghìn chén không say, lúc này chỉ có điều trên người nồng nặc mùi rượu. Trong sân vô cùng im ắng, không giống như có người, làm hắn không khỏi có dự cảm chẳng lành. Chẳng lẽ nàng cả gan làm loạn, dám tự ý bỏ đi?Phó Cửu Vân bình tĩnh đi ra sân sau, chợt thấy cửa thư phòng mở rộng, hắn ló đầu vào, bắt gặp Đàm Xuyên đang cầm một cái khăn, rất cẩn thận mà chà lau bình hoa cổ đặt trên giá sách. Vóc dáng nàng không cao, đầu mũi chân kiễng lên hơi run rẩy, bình hoa cũng bị nàng làm cho nghiêng trái nghiêng phải, lung lay sắp đổ.Phó Cửu Vân thở dài một hơi: “Vì sao không lấy xuống mà lau?”Đàm Xuyên bị dọa giật mình thét một tiếng, bình hoa kia cứ thế thẳng tắp rơi xuống, “choang” một cái vỡ vụn trên mặt đất. Nàng khóc nức nở nhào tới, cả mặt đầy nước mắt nước mũi, ngay cả lão luyện như Phó Cửu Vân cũng nhịn không nổi mà hít một ngụm khí lạnh: “Ngươi… cũng thật bẩn…”“Cửu Vân đại nhân! Ngài trở về rồi! Tiểu nhân đáng chết vạn lần a!” Đàm Xuyên tỏ ra đau khổ tột cùng.“Làm sao vậy?” Phó Cửu Vân vừa hiếu kỳ vừa buồn cười, thấy nước mắt nước mũi của nàng rớt xuống quần áo mình, hắn vội đẩy nàng ra: “Đi, qua bên kia lau mặt sạch sẽ đã.”Đàm Xuyên run run lấy khăn tay dụi mắt, vừa dụi vừa tiếp tục khóc lóc: “Đại nhân ngài dặn dò nhất định phải giặt sạch quần áo, tiểu nhân không dám sơ suất, liền ra sức chà xát. Thế nhưng quần áo của ngài đều làm từ loại vải mềm, chà xát hai cái liền rách…”Phó Cửu Vân biến sắc, không đợi nàng nói xong đã chạy ra sân sau. Trên cây sào trúc ở sân sau phơi đầy quần áo còn ướt sũng, phất phơ đu đưa theo gió. Hắn tùy tay rút một chiếc áo, giũ mạnh trước gió, lưng áo chình ình một lỗ thủng lớn. Lại rút ra một cái quần, trên đầu gối thủng lỗ chỗ vô cùng thê thảm. Toàn bộ quần áo ở sân sau, cư nhiên không có một cái nào còn nguyên vẹn.Hắn đột nhiên xoay người, Đàm Xuyên đang rụt rè đứng ở phía sau, hai mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ào ào.“Tiểu nhân thấy quần áo của đại nhân đều bị phá hư, sợ chết khiếp, lại không dám trốn, cho nên thầm nghĩ phải lấy công chuộc tội, liền múc nước giúp ngài lau chùi dọn dẹp. Thế, thế nhưng…”“Khỏi phải thế nhưng nữa.” Phó Cửu Vân ngắt lời nàng, trừng mắt nhìn nàng như đang nhìn quái vật. Những lúc hắn không cười, vẻ mặt mơ hồ có chút lạnh lùng, cùng với nốt ruồi lệ nơi khóe mắt, vừa lộ vẻ u buồn, lại vừa lạnh nhạt, “Ngươi đã tới những phòng nào? Nói.”“Hức… Chính là phòng thứ nhất bên tay trái, một vài phòng bên tay phải… Tiểu nhân thực sự thành tâm vì ngài mà làm việc! Tấm lòng của ta, sáng rọi trăng sao…”Khi Phó Cửu Vân từ trên hành lang trở lại, sắc mặt đã xanh mét, dù sao sáng sớm về nhà mà phát hiện đồ vật trong nhà đều bị đập bể thành một đống lộn xộn, khó mà vui vẻ nổi.“Cửu Vân đại nhân…” Đàm Xuyên sợ hãi nhìn hắn, “Ngài trách phạt tiểu nhân đi… Tiểu nhân tội đáng muôn chết…”Hắn lạnh nhạt liếc nàng một cái: “…Xem ra, ngươi vất vả cả đêm rồi.”“Đa tạ đại nhân đã khen.” Đàm Xuyên cúi đầu lau nước mắt, sụt sịt mũi, “Nhưng mà tiểu nhân chân tay vụng về, chẳng làm được việc gì, không đáng khen ngợi.”Phó Cửu Vân bỗng nhiên nở nụ cười, vừa dịu dàng lại vừa ngọt ngào, cứ như thể tiểu tạp dịch đang vờ vĩnh khóc lóc trước mặt chưa từng phá nát bét sân nhà hắn, ngược lại còn giúp hắn làm việc tốt.“Không sao,” hắn chu đáo quan