Thời điểm trở lại sảnh chính dùng bữa đã là bảy giờ ba mươi phút tối.
Bên ngoài đổ một trận mưa to không ngớt.
Đám người Kinh Thế trở về từ thư viện, một vài người còn xách theo vũ khí đã qua sử dụng, tất nhiên sẽ bị để ý.
Những người chơi khác thương lượng một chút, mỗi nhóm quyết định cử một vài người đi qua nhìn xem tình huống, thuận tiện thăm dò chút manh mối hữu ích.
Mấy người chơi đi theo Kinh Thế cũng không cho không, đều bắt họ dùng đạo cụ hoặc manh mối khác ra trao đổi.
Cũng có người chơi đến thăm dò nhưng không muốn bỏ ra cái gì.
Trùng hợp làm sao, đó lại là người quen.
Chị Quân gỡ mũ phù thủy xuống, muốn từ bên trong lấy ra đạo cụ trao đổi, lại bị Trương Sơn bên cạnh cản lại.
: "Chị Quân, bỏ hẳn một đạo cụ ra để trao đổi một manh mối không biết lớn nhỏ, không phải là thiệt ư?" Ánh mắt của gã lộ rõ sự tham lam: "Tất cả người chơi đều ở cùng một phe, trao đổi thông tin thu được với nhau là trách nhiệm mỗi người mà."
Người chơi trao đổi với họ cực kỳ tức giận: "Đây là chúng tôi là dùng mạng đi tìm.
Các người ngồi nơi an toàn lại muốn ăn không?"
Dứt lời lập tức quay lưng bỏ đi.
Chị Quân nhíu mày nhìn Trương Sơn.
Gã đàn ông lại rất tự tin vỗ ngực: "Mặc kệ con người ích kỷ đó.
Chắc chắn sẽ có người chơi thông minh rộng lượng sẵn sàng chia sẻ tin tức cho chúng ta."
Nói rồi, tầm mắt của gã lướt một vòng đám Kinh Thế, dừng lại trên người chơi có tâm lý yếu nhất.
Những người còn lại liếc mắt nhìn đã hiểu ra tình huống, lập tức tránh ra xa, không muốn bị dây vào phiền phức.
Anna bị gã nhìn thì rùng mình, nhút nhát chạy đến nấp sau lưng Kinh Thế.
Trương Sơn nhìn Linh Uyên ở một bên với vẻ ái ngại.
Lại quay sang Kinh Thế vẻ mặt xa lạ, cảm thấy đây hẳn là người mới.
Bèn nhấc chân quyết tâm bước lên.
Kinh Thế thấy vậy thì thẳng người lên, liếc mắt sâu kín nhìn gã.
Con ngươi của hắn đen kịt sâu thẳm, lạnh đến mức khiến động tác của Trương Sơn cũng đông cứng tại chỗ.
: "Muốn thì tự mình đi lấy.
Đừng có chơi trò chèn ép người yếu." Dung Ly ở bên cạnh đáy mắt hiện lên một tia u quang.
An Hòa và thiếu niên tóc hồng phía trước cũng gật gù.
Linh Uyên kéo trễ kính xuống, để lộ lông mi thật dài theo chớp mắt run rẩy, xinh đẹp làm người không rời mắt được.
: "Vô dụng thì lập tức bị loại bỏ, đây là quy tắc chọn lọc tự nhiên."
Đại lão đã lên tiếng, mấy người đang rục rịch cũng lập tức an phận lại.
Không khí mơ hồ như đặc quánh lại.
Trương Sơn không dám đối nghịch với Linh Uyên, chỉ có thể bỏ đi.
Lúc quay người còn không cam lòng nhìn về phía y mỉa mai
: "Có đại lão hỗ trợ thì giỏi rồi, manh mối kiếm tí là ra.
Đâu như chúng tôi, đến đạo cụ cũng không dám tùy tiện lôi ra sử dụng."
Linh Uyên tươi cười xán lạn: "Biết mà, mấy người ai cũng bốc mùi nghèo khổ hết."
Biểu tình trên mặt Trương Sơn nháy mắt cứng lại, không khí thập phần xấu hổ.
Phòng livestream ồn ào:
[ Nhột à nha...!Nghe mà tự ái ngang luôn đó chời! ]
[ Linh Uyên aaa! Sao giao diện mi đẹp mà mỏ mi hỗn dị con ơi? ]
[ Anh không sai, cái mỏ anh sai thôi.
Nói chuyện muốn đấm vào cuống họng ghê.
]
[ Phải, gương mặt đó không có lỗi, lỗi nằm ở tính cách của thằng chả.
]
Dám chọc đến Linh Uyên, liền phải làm tốt giác ngộ bị mắng cho máu chó đầy đầu.
Trương Sơn gương mặt đủ mọi màu sắc bị đám người chị Quân nhanh chóng lôi đi.
Miễn cho gã lại vạ miệng đắc tội người không nên chọc.
Qua việc này, không ít người chơi muốn đến thăm dò miễn phí đều có chút do dự.
Cũng có một vài người quyết định tự mình tới thư viện tìm manh mối.
_
8:00 tối.
Hành lang truyền đến tiếng đánh đấm, va chạm không ngừng.
Xen lẫn còn có vô số thanh âm tựa hồ như là móng tay ở không ngừng cào trên mặt tường, chói tai lại khó nghe.
An Hòa hơi rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người chơi nằm la liệt trên mặt đất.
Ánh lửa chiếu rọi lưỡi kiếm trên tay thiếu niên, phảng phất tản ra ngân quang.
Mũi kiếm sắc bén thoạt nhìn cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm khó lường.
Hơn mười người chơi mang theo vũ khí, không ngừng lăn lộn kêu rên dưới đất.
Bọn họ không chết, chẳng qua đoán chừng trong thời gian ngắn nhất sẽ không thể đứng dậy nổi.
Kinh Thế ở bên cạnh bất động thanh sắc rũ mắt: "Là đám người phe Trương Sơn."
Quả thật gã ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Dẫu sao phòng năm người ngoại trừ An Hòa và Linh Uyên, ba người còn lại trông như người mới.
Trương Sơn chắc chắn sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp.
Muốn dùng vũ lực bắt họ giao ra manh mối tìm được.
Có điều Kinh Thế cũng đã đoán trước được ít nhiều.
Mỗi lần ra ngoài đều chắc chắn đi hai người để đảm bảo an toàn.
Vì vậy đám người chơi đó cái gì cũng không tìm được, ngược lại bị đánh đến chật vật bất kham.
_
Dọn dẹp phiền phức đến cửa xong xuôi, trở lại phòng sau đã 9:00 tối.
Tất cả các cánh cửa đều đóng chặt.
Hiện tại người chơi đều đã về phòng, toàn lâu đài quỷ dị an tĩnh.
Kinh Thế cũng hơi hơi thả lỏng vài phần.
Hắn tìm một tư thế thoải mái ngả người trên giường.
Linh Uyên nửa ngồi một bên, thấy hắn trở về thì hơi hơi nhích lại gần.
Kinh Thế cảnh giác dịch ra xa: "Làm gì?"
Đối phương vẻ mặt nghiêm túc lời lẽ nói chính đáng: "Ngắm người đẹp ấy mà."
Kinh Thế được khen đột ngột liền cả người run bắn lên.
Hai má đỏ hồng trợn to mắt nhìn sang.
So với bộ dạng nghiêm cẩn lạnh nhạt bình thường thì biểu cảm phong phú rất nhiều.
Mặc dù chỉ thoáng qua vài giây.
Linh Uyên như phát hiện ra đại lục mới, lập tức cong khóe môi tà tà xáp lại
: "Anh Kinh người đẹp, lại mạnh nữa.
Tôi ngưỡng mộ lắm đó ~ Đám người gây rối đều bị anh dọa cho chạy rồi.
Anh Kinh thật lợi hại quá đi ~"
Ra ngoài đánh người có cả An Hòa, nhưng Linh Uyên mù có chọn lọc, tự động loại cậu ta ra khỏi bộ nhớ.
Kinh Thế bị khen đến run rẩy, cả người mềm nhũn chìm vào trong đệm.
Linh Uyên được nước lấn tới, càng khen càng hăng.
Chưa kể giọng của y cũng rất hay, khen vào khiến người ta cảm giác thỏa mãn vô cùng, không hề có cảm giác giả tạo.
: "Anh Kinh tuyệt quá! Anh Kinh thiên hạ đệ nhất."
: "Anh Kinh mạnh lắm luôn~ Lúc đánh người siêu đẹp trai.
Lúc trừng người cũng đẹp trai nốt."
Kinh Thế: "..." Đừng hỏi anh Kinh của mấy người ở đâu, cha mẹ ơi mềm hết cả tai rồiii~
Kinh Thế hai tay ôm mặt, vừa sung sướng vừa xấu hổ lăn qua lăn lại trên giường.
Linh Uyên cũng khen đến nghiện, chít chít ca ngợi đối phương bằng một đoạn văn ba ngàn từ.
Đáng sợ hơn nữa là không câu