Đau quá.
Đau chết đi được.
Kinh Thế nằm yên trên cát, đau đến mức hai vai run bần bật.
Trên trán phủ đầy một tầng mồ hôi mỏng.
Thậm chí hắn còn có thể nghe rõ tiếng trống ngực dồn dập của mình.
Đã một thời gian rồi chưa có cảm giác như thế.
Thời điểm bị tấn công, mặc dù lớp chắn bị phá vỡ, những vẫn phần nào cản lại không biến nó thành đòn chí mạng.
Cho hắn thời gian dùng thanh thép che chắn kịp lúc.
Rốt cuộc thì Kinh Thế cảm thấy, bản thân hình như chỉ gãy vài cái xương sườn, hộc ít máu cộng thêm tạm thời chấn động não chưa thể ngồi dậy ngay thôi.
Bên tai văng vẳng tiếng gào hét giận dữ hơn bao giờ hết của Mephisto và Ly Vân.
Xen kẽ những tiếng khóc như xé gan xé ruột quen thuộc.
Thôi nào, mọi người đang gào thét quá mức đấy.
Khi hắn còn nghĩ được thế này thì tức là nó hẳn không nghiêm trọng đến thế đâu nhỉ?
Sấm sét ầm ầm bao trùm toàn bộ khoảng không, phảng phất như trời lở đất nứt.
Ánh mắt Mephisto và Ly Vân dần dần trở nên tàn nhẫn.
Gần trăm người chơi của Ám Sát bất động như bị chôn chân trong đất, nửa bước cũng không thể di chuyển.
Chỉ có thể đứng yên chờ đợi cơn thịnh nộ của đối phương.
Áp lực do chênh lệch sức mạnh dồn ép khiến trong đầu chúng nhói lên như bị kim châm lửa đốt.
Cổ họng phát ra tiếng kêu thảm thiết bén nhọn.
Ánh mắt nguy hiểm không hề kiêng kị của hai người đối diện khiến chúng sợ hãi xả đạn, tung ra kỹ năng và đạo cụ liên tiếp không dừng.
Dồn toàn lực tạo thành một cuộc tổng tấn công quy mô lớn nhằm vào đối thủ.
Tiếng súng vang kịch liệt, làn đạn dày đặc che lấp đất trời.
Đôi cánh đen phía sau lưng Mephisto dang rộng.
Vô số con mắt đen đặc với đồng tử màu vàng kim xuất hiện phía sau lưng thiếu niên.
Ly Vân dẫm lên cơn gió đi tới.
Lớp vảy vàng trên cần cổ và mu bàn tay ánh lên ánh sáng chói mắt.
Móng vuốt dài nhọn hơi cong.
Con ngươi biến thành dựng đồng.
Gió đã thổi ầm ầm xung quanh người chơi của Ám Sát.
Tiếng sấm rền mỗi lúc một to hơn, dày đặc hơn.
Tiếng ồn này diễn ra đã được một lúc rồi, và vẫn không chịu ngừng lại.
Thứ áp lực đó đang khiến chúng nghẹt thở.
Có hàng tá luồng sức mạnh khủng khiếp đang bao vây lấy đám người như một mớ bòng bong.
Mặt đất rung lắc dữ dội.
Toàn quân bị oanh tạc.
Từng người, từng người ngã xuống dưới lưỡi hái khổng lồ và móng vuốt bén nhọn của ác thú.
Từng đóa hoa máu rực rỡ nở rộ trên nền cát vàng.
Khuôn mặt chúng ánh lên vẻ kinh hoảng tột cùng.
Một thứ cảm xúc khác ngoài sợ hãi đã xâm chiếm lấy họ.
Một người trong số đó giận dữ gào lên
: "Lũ ác quỷ!"
Phòng livestream hả hê trước cảnh tàn sát này.
Vô số thanh âm đánh thưởng vang lên:
[ Im mồm và hẹo nhanh đi.
( Thưởng 350 điểm) ]
[ Ác quỷ? Ai cơ? Nghe mắc ói! ( Thưởng 300 điểm) ]
[ Mồm to đấy, để tao bứt răng ra hết cho mày.
( Thưởng 350 điểm) ]
[ Mấy thằng hèn này lúc nãy còn có nghị lực khinh thường người ta lắm mà.
( Thưởng 300 điểm) ]
Có vẻ người của Ám Sát đã nhầm lẫn về điều gì đó.
Hoặc có thể là chính chúng cũng không biết.
Thực lực của người chơi trên top 10 so với họ, không đơn thuần chỉ là vượt trội hay xuất sắc.
Đó là những kẻ mang năng lực tồn tại kinh người được rèn rũa trong vô số môi trường mà không con người nào có thể tồn tại.
Những sinh vật vĩ đại và hùng mạnh đã vượt xa quy chuẩn nhân loại.
Sức mạnh thật sự của Bán Thần.
Dần dà, khi tự nhận ra được loại chênh lệch khủng khiếp này, càng ngày càng có nhiều người buông bỏ vũ khí.
Bọn chúng xô đẩy, dẫm đạp lên nhau, la hét thất thanh chạy trốn.
Những kẻ tinh thần mạnh hơn thì điếng người như bị nguyền rủa.
Những vẫn cố chấp sự dụng kỹ năng, tự cho rằng bản thân vẫn có cơ hội đánh lại.
Con ngươi vàng đảo quanh hốc mắt tối tăm.
Ngón tay thon dài của Mephisto giật giật, lưỡi hái vung lên cao.
Gần như chưa đến một giây, hàng nghìn hàng vạn ngọn giáo đen trồi lên từ mặt cát.
Chúng liên kết với nhau như được một tấm mạng nhện màu đen điều khiển.
Từng ngọn, từng ngọn đâm xuyên lên.
Thô bạo đáng sợ như thể nó đang muốn đâm thủng bầu trời.
Quanh người Ly Vân, gió ầm ầm gào rú tạo ra những âm thanh vang dội.
Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, thanh niên tóc dài nâng lên móng vuốt phủ đầy một lớp vảy vàng.
Trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, trên trán cũng ẩn ẩn xuất hiện hình dạng một cái sừng nhọn.
Những ngọn gió quấn lấy nhau, điên cuồng khuếch tán như những mũi tên.
Chụm lại, rồi tách ra, rồi lại chụm lại.
Những mũi tên xuyên qua chiến trường, biến hóa linh hoạt thành những lốc xoáy nhỏ.
Ập lại thành cơn bão khổng lồ đổ từ trên xuống.
Trên có mưa tên, dưới có vạn giáo.
Hai đợt hỏa lực đan xen, phối hợp phi thường ăn ý.
Bịt kín mọi đường thoát của kẻ địch.
Không khí trong chớp mắt trầm xuống.
Hiệu ứng bùng nổ tưởng như chỉ thấy được trong game.
Kinh Thế nằm liệt trên đất, không thể thốt nên lời trước những gì đang xảy ra.
Hắn không biết họ sẽ nghiêm trọng đến mức này.
Dù sao đi nữa, loại sức mạnh này thật đáng kinh ngạc.
Cơn choáng váng dần rút đi, chân tay cũng đang từ từ lấy lại sức.
Kinh Thế gian nan chớp mắt mấy cái, nhịn lại cơn đau nhìn qua bên cạnh.
Một cục vải xấu xấu dính đầy cát đang bấu vào người hắn, thỉnh thoảng lại run rẩy rất nhỏ.
Trong lòng Kinh Thế khẽ động, vươn hai tay ôm búp bê vào lòng.
Dường như phát giác hắn có thể động, Linh Uyên vội vàng lấy lại tinh thần bò lên.
Điệu bộ nôn nóng bất an víu lấy cổ áo, nhìn chằm chằm gương mặt hắn.
Dáng vẻ hung hãn chết chóc hoàn toàn biến mất, chỉ có lo lắng thay thế.
Kinh Thế nở nụ cười.
Hình bóng búp bê nhỏ rách nát phản chiếu trong mắt Kinh Thế.
Vị trí hốc mắt trên lớp vải kia không tiếng động mà rơi xuống một ít cát vàng.
: "Không sao rồi..." Thanh âm êm dịu chẳng khác nào tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ của nhân ngư.
: "Linh Uyên..."
Người nọ chỉ có thể phát ra những thanh âm rấm rứt vụn vặt, tựa hồ đã khóc thật lâu.
Kinh Thế mở cửa hàng hệ thống, mua thuốc trị thương và thuốc hồi sức.
Rốt cuộc cơn đau dữ dội trong cơ thể cũng từ từ thuyên giảm.
Hắn đã có thể chống tay ngồi dậy được.
Quần áo sớm đã rướm đầy máu, trông qua có vẻ hơi tàn tạ.
Nhưng sự chú ý của hắn lại chỉ đặt trên người búp bê đã bị lăn lộn tả tơi.
: "Không biết có sửa được không đây." Kinh Thế hơi đăm chiêu phủi sạch cát bám trên vải.
Trong lòng cảm thấy đặc biệt thương tâm.
Trong lúc hắn đang chăm chú nắn bóp búp bê, xung quanh dường như yên ắng xuống.
Lúc này, hai dáng người lãnh ngạnh bức nhân vội vã chạy tới.
Âu Dương...!Người nọ không biết từ lúc nào đã biến mất không thấy tăm hơi.
: "Con mồi, ngươi không sao chứ?" Thiếu niên như thể muốn vồ vập vào hắn.
Nhưn hình như nhớ đến Kinh Thế vừa bị thương, cuối cùng lại nỗ lực kiềm chế bước chân mình lại.
Ly Vân cả gương mặt viết đầy mấy chữ lo lắng.
Vừa mở giao diện ra liền mua một loạt thuốc đủ loại trong cửa hàng, xếp thành tháp nhọn cung kính dâng lên.
Kinh Thế như bậc cha chú an ủi con cháu trong nhà: "Cũng không nghiêm trọng đến mức ấy đâu."
Mephisto nghe được loại giọng điệu không sao cả này của hắn, không biết vì sao mà có chút tức giận.
Kinh Thế vừa định đứng lên, lại bị thiếu niên ấn ngồi xuống ghế dựa mềm Ly Vân vừa lấy ra.
Hai hàng lông mày của Mephisto nhíu chặt lại, dáng vẻ nghiêm túc: "Con mồi yếu ớt, ngươi nên ngồi đợi vết thương lành lại đi."
: "Thời gian không gấp.
Sau khi chắc chắn ngươi không sao cả thì chúng ta sẽ đi."
Kinh Thế ngồi trên ghế một lúc, lại cảm thấy hơi khó xử vì bầu không khí quá yên lặng.
Hắn cởi áo sơ mi nhuốm máu ra, thay bằng một cái khác.
Đồng thời băng bó lại vết thương.
Vết bầm tím xen lẫn vết rách sâu hiện ra rõ ràng trên làn da trắng.
Mùi máu thoang thoảng.
Bầu không khí dường như đang trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Linh Uyên xị mặt, tự động nhích gần.
Lại nhìn xem Ly Vân tức giận đến hô hấp khó khăn, Mephisto còn đầy mặt hung ác muốn quay lại chỗ cũ quất xác người.
Kinh Thế không khỏi hơi rụt đầu lại, nhanh chóng cài hết cúc áo che đi vết thương.
Hắn có vẻ lưỡng lự nhìn qua một vùng hoang tàn trước mắt
: "Hai người ra tay hơi nặng thì phải."
: "Bọn chúng còn may đấy.
Thân thể của Linh Uyên mà ở đây thì chưa chắc đã dừng lại ở mức này đâu." Giọng điệu Mephisto hiếm thấy mềm mỏng cực kỳ: "Tên chó này lúc phát điên thật sự tàn nhẫn, chuyện gì đều làm được ra tới."
Thời điểm phòng livestream của những người chơi trong phó bản lọt vào top 50, người xem hoàn toàn bùng nổ.
Trải qua trận càn quét của hai Bán Thần, số lượng nhanh chóng chạm tới cột mốc hàng triệu.
Để rồi khi mọi thứ bình lặng trở lại, phòng phát sóng riêng của Kinh Thế lại ập tới một trận cãi cọ với fan của công hội Ám Sát:
[ Hu hu hu! Anh Kinh an toàn rồi.
May quá! Tim tôi đập thình thịch suốt từ nãy đến giờ.
( Thưởng 300 điểm) ]
[ Ám Sát bị vậy là đáng đời! May mà anh Kinh nhà tôi không sao.
Không thì bà đây sẽ lật cả công hội đấy lên cho xem.
]
[ Nhiều má bị hề hước hay mất nhận thức à? Với tính cách của Irene thì khử người có nguy cơ đe doạ đến họ là dĩ nhiên rồi chứ sao? Đã thế công hội người ta còn là công hội lớn.
Chưa biết sau này có bị làm sao không nhưng riêng việc mất đi thanh danh đã ảnh hưởng đủ thứ rồi.
Trong đấy có cả cuộc sống của các thành viên khác nữa.
]
[ Cái mồm cũng nghiệp lắm cơ.
Cứ thấy bên nào đẹp là khơi khơi ra chửi bên còn lại.
Toàn một lũ dại trai thôi.
]
[ Mấy lầu trên lắp não vào hộ cái.
Phòng live của ai thì người xem ủng hộ bên đấy là đương nhiên, các bạn còn muốn gì nữa? Thích làm người tốt thì cút sang phòng live của Ám Sát mà hô hào.
Sợ lá phong năm nay chưa đủ đỏ hay gì? ]
[ Fandom nhà Ám Sát đến kéo thêm anti à? Lượn m* m*y đi.
Hoặc không ấy chờ bao giờ đủ nhận thức rồi hẵng xem live được ko? ]
[ Ngừng victim blaming hộ tôi cái.
Irene của mấy người đã bị sao chưa? Ám hại người ta vào phó bản có vấn đề rồi còn chơi mai phục lấy số lượng chèn ép.
Thế mà các người vẫn bênh được thì chịu.
]
Kinh Thế không thèm nhìn mà tắt đi cửa sổ trạng thái.
Quay sang ôm lấy bạn nhỏ đã mệt mỏi vì khóc.
Búp bê Linh Uyên trộm lau mặt, xong rồi mới chịu leo lên người Kinh Thế.
Y dùng hai tay nhỏ chạm nhẹ, lại xoa xoa nơi vết thương của hắn.
Sau đó níu lấy áo bò lên trên vai, cả người co lại thành một nắm nho nhỏ.
Thỉnh thoảng thân mật mà cọ gương mặt Kinh Thế.
Cực kỳ ngoan.
Siêu cấp ngoan.
Thích quá đi mất!
Vành tai Kinh Thế nổi lên một tầng hồng nhạt, đáy lòng có chút ngo ngoe rục rịch.
Mephisto ở bên cạnh hắng giọng, Kinh Thế nhanh chóng dập tắt suy nghĩ của mình.
Hắn giãn gân cốt một chút, đoạn gật đầu
: "Tôi nghĩ mình ổn hơn rồi.
Chúng ta..."
—— Rắc!
Tay nắm của ghế dựa bị bóp nát.
Kinh Thế nhàn nhạt nhìn vụn gỗ trong tay.
Trong mắt hiện lên thần sắc khó lường.
: "Hình như vừa