Dụ Sở chậm rãi mở mắt.
Trước mắt là một mảnh đen nhánh, không nhìn thấy gì, Dụ Sở híp con ngươi lẳng lặng đợi một lát, mới chậm rãi khôi phục thị lực, nhìn về bốn phía.
Nơi này như thế nào lại quen mắt như vậy……
Cô sờ sờ đầu và đi dọc theo mặt đất đầy vũng nước.
Đối với Dụ Sở, cô chỉ là linh hồn bị hệ thống triệu hồi về không gian, sau đó lại lần nữa xuất hiện ở thế giới này, trước sau bất quá chỉ mất vài giây.
Nhưng đối với thế giới này, không biết đã trải qua bao lâu.
Lần này thả xuống địa điểm lại là nơi nào? Dụ Sở cảm thấy cảnh vật xung quanh thập phần quen mắt.
Mãi cho đến khi đi qua dãy hành lang dài và nhìn thấy căn nhà kính rách nát ở phía cuối, cô mới chợt nhận ra đây là phòng thí nghiệm của Tô Ý.
Tuyệt vời.
Kiếp sống tang thi bắt đầu từ phòng thí nghiệm của Tô Ý, hiện tại lại ở nơi này kết thúc.
Cư nhiên còn rất quanh co.
Nhưng cái phòng thí nghiệm này, cùng với Dụ Sở lần đầu tiên đến đây, rõ ràng thực không giống nhau.
Nơi này đại khái đã lâu rồi chưa có ai xuất hiện, khắp nơi đều là mảnh vụn vỡ nát, không biết đã trải qua những gì, phần lớn xà nhà cũng sụp hơn phân nửa, tòa nhà chi chít những vết cháy đen, như là đã trải qua một trận hỏa hoạn.
.
truyện tiên hiệp hay
Dụ Sở tự nhiên liên tưởng đến Duy Âm.
Nhưng cũng không chắc chắn lắm.
Rốt cuộc, không có dấu vết của lửa, tức là Duy Âm đã từng ở đây.
Dụ Sở lắc đầu, hỏi hệ thống: “Thế giới này đã qua bao lâu?”
Nếu là hai ba tháng, kia vẫn còn tốt, muội muội hẳn là vẫn không quá cao.
Hẳn là vẫn có thể ôm vào trong lòng ngực chà đạp.
Dụ Sở cười tủm tỉm nghĩ.
Nhưng hệ thống nửa ngày cũng chưa lên tiếng.
“……” Dụ Sở nhướng mày, dám khẳng định hệ thống đây là chột dạ, vì thế trong lòng bình tĩnh nói: “Ngươi nói đi, ta sẽ không trách ngươi.”
Hệ thống cọ tới cọ lui, cuối cùng mới nói: “Đi qua ba năm.”
Dụ Sở: “……”???
Cô bị con số ba năm này nghẹn lại, sau một lúc lâu vẫn chưa nói nên lời, sau đó trước tiên cử động ngón tay, tính tính ——
Rời đi khi muội muội mười lăm tuổi, chẳng phải như vậy hiện tại là…… 18 tuổi?
Đã thành niên?
!!
Đã là đại cô nương!
Nhớ tới tiểu cô nương đã từng đi theo sau lưng mình, Dụ Sở đột nhiên cảm thấy rất phức tạp.
Ba năm a!
Muội muội 18 tuổi còn nhớ rõ mình sao?
Hệ thống quả nhiên là một cái hố! Cô chưa bao giờ thấy qua hệ thống xuyên nhanh nào ngốc như vậy!
Dụ Sở hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh.
Cô dựa theo phương hướng trong trí nhớ, đi về phía cửa phòng thí nghiệm.
Khi Dụ Sở trên đường đi ngang phòng họp, cô rất kinh hỏang và nhìn thấy một khối xương dày đặc trong đó.
Dụ Sở nhướng mày, tò mò nơi này như thế nào lại có một khối xương.
Cô đi qua phòng họp.
Sau vài giây, cô chậm rãi lùi lại, nhẹ nhàng hít vào một hơi, nhận ra được điều gì, tay chân nhẹ nhàng tới gần khối xương trắng và xem xét.
Quần áo trên người bộ xương cũng bị thiêu hủy, trên xương cốt nơi nơi đều là vết cháy, dù có xác định kỹ đến đâu cũng không thể phân biệt được là của ai.
……Chết có chút thảm a.
Dụ Sở híp mắt, không rõ lắm.
Hẳn là không phải Tô Ý đi.
Tốt xấu gì cũng là vai ác, sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Dụ Sở xoay người đi ra khỏi phòng họp, tiếp tục quanh co lòng vòng, thật vất vả mới rời khỏi căn cứ thực nghiệm, ngửa đầu nhìn mặt trời giữa rừng cây, lộ ra ý cười, duỗi người, tính toán đi căn cứ tìm muội muội.
Cô có chút tò mò, muội muội trưởng thành sẽ có bộ dáng gì?
Nhưng khi chuẩn bị khởi hành, Dụ Sở đột nhiên phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.
Bây giờ cô đã khôi phục thành một nhân loại yếu ớt, nhưng dọc theo đường đi khắp nơi đều là tang thi……
Tê.
Dụ Sở trầm mặc một lúc lâu, khẽ thở dài.
Xem ra việc tìm muội muội này, cần phải tính toán kỹ hơn……
·
Thẳng đến