Tại đình trước cung Vị ƯơngHàn quang chợt lóe, bông tuyết bị chém thành hai mảnh từ trên cao loạng choạng hạ xuống, nhẹ nhàng chậm rãi bay múa.Thiếu niên mặc huyền y, dây bạc vấn tóc, thân kiếm sáng loáng phản chiếu vẻ mặt sắc xảo của nàng, tay hơi động, lưỡi kiếm hướng ra ngoài, đám bông tuyết vốn thong thả chậm rãi rơi, không chạm vào người nàng mảy may đột nhiên như thể bị lôi kéo đồng loạt , thế kiếm vun vút rít gào kéo theo bông tuyết.Trong chốc lát kiếm quang hạ trần dẫn động phong tuyết.Lý Trọng Hoa nhìn mà trợn tròn mắt, tổng quản túm hai lần mới thất thần vòng qua đình trước, bước vào mái hiên.Có một lão đạo râu dài đứng dưới hiên, mặc một chiếc đạo bào đã trắng bệch do giặt nhiều lần, khuôn mặt gầy gò, hai mắt sáng ngời có thần, chỉ thoáng liếc qua đã như thể có khả năng nhìn xuyên thấu ngươi, mọi thứ đều không qua được mắt ông.Lý Trọng Hoa vừa sợ hãi lại hiếu kỳ, khi chỉ còn cách ông lão tầm ba trượng thì bước chậm lại.“Quốc sư, đây là thư đồng của điện hạ, công tử của Lý thị Trọng Hoa.” Tổng quản cung kính giới thiệu.Không một ai biết được họ tên thật sự của lão đạo, cũng không ai biết được hắn đến từ đâu.Năm đó, khi Trạm Trường Phong mới ba tuổi thì hôn mê bất tỉnh, danh y trong ngoài hoàng thành đều bó tay chịu chết, chỉ có ông bóc hoàng bảng đến thành công đánh thức thái tử, được lão hoàng đế tôn làm quốc sư.
Chỉ là ông thường xuyên ra ngoài du lãm, đến gần đây mới về đô.Tổng quản lại nói với Lý Trọng Hoa: “Vị này là quốc sư, cũng là sư phụ truyền dạy võ công cho điện hạ.”Mắt Lý Trọng Hoa sáng rực lên: “Ta có thể học võ với ngài sao?”Râu dài lão đạo cười không nói gì, Lý Trọng Hoa hơi thất vọng, song vẫn kiên trì nói: “Ta sẽ cố gắng học, có thể cho ta một cơ hội không?”“Ngươi và ta không có duyên phận.” Lão đạo khép tay áo cười cự tuyệt.Lý Trọng Hoa nhìn về phía tổng quản cầu cứu, mẫu thân nói có chuyện gì cũng có thể tìm tổng quản để giải quyết.Tổng quản lắc đầu, không nói một lời.Trạm Trường Phong thu thế, trở kiếm vào bao, tiến đến trước mặt râu dài lão đạo.Râu dài lão đạo gật đầu: “Tốt.”Nàng thi lễ với ông rồi về tẩm cung tắm rửa thay y phục.
Khi bước ra thấy râu dài lão đạo đang ngồi xếp bằng, phía trước là bàn cờ, nàng phất tay cho cung nhân lui xuống.“Sư phó đi đâu vậy?” Nàng đặt một viên trắng xuống.“Bên ngoài phương thốn[1].”[1] phương thốn: phương=vuông, thốn=tấc.
Phương thốn tức một tấc vuông.
Nghĩa bóng là