Ngày kế, sau buổi chầu.
Mãi cuối cùng Trạm Trường Phong cũng có một buổi mộc hưu [1], không đi điện Kinh Luân với lão hoàng đế.
[1]mộc hưu: Gội đầu, lệ ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là hưu mộc nhật.
Hai bên tường hợp với nhau bổ ra một lối đi trên trời, con đường dài dòng tựa như không có nơi xuất phát hay điểm cuối.
Hai tòa nhuyễn kiệu đi ngược hướng đang tiến đến gần nhau.
[2]Nhẫn Mặc Ngọc ban chỉTrạm Trường Phong vuốt ve nhẫn Mặc Ngọc ban chỉ[2] trên ngón tay cái, hai mắt cụp xuống, “Ngừng”.
Bên này dừng lại, đầu kia cũng không thể không dừng lại.
“Điện hạ, là kiệu của phu nhân.
”“Cô biết.
”Có một mảnh rơi lên trên hàng mi tựa nha vũ[4], tưởng chừng như sắp tan.
Trạm Trường Phong đi xuống kiệu, tuyết trắng tinh từ trên cao rơi xuống bám vào bên trên kim quan long trảo[3], bám vào bả vai gầy gò.
[4]nha vũ: lông quạ[3]Kim quan long trảo“Nhi thần vấn an mẫu phi.
”Người ngồi phía sau màn hồi lâu không đáp lời, mãi mới từ phía kiệu truyền ra một tiếng thản nhiên “Ừ”.
Giống như dừng lại chỉ vì vấn an, đợi được đáp lại nàng liền lui sang bên cạnh để kiệu Lý Vân Thu đi qua trước.
“Điện hạ”, tổng quản mở dù ra cho nàng, “Chúng ta trở về thôi.
”Trạm Trường Phong nhìn nhìn tường cao ngõ sâu, ám quang[5] chìm nổi, “Cô lớn lên ở đây, vậy mà chưa một lần nhìn nó thật kĩ.
”[5]ám quang: ánh sáng khó có thể phát hiệnNàng không ngồi lên nhuyễn kiệu mà lẻ loi đi trong gió tuyết, xuyên qua lầu các cung điện, đi ngang qua đình đài thủy tạ, một ti muộn phiền cứ quẩn quanh không sao tiêu tan, “Ước chừng là thân duyên của ta mỏng.
”“…” Tổng quản cảm thấy giật thót, “Điện hạ không nên tự coi nhẹ bản thân, người mà phu nhân để ý nhất là điện hạ ngài.
”Điện Kinh Luân.
Lý Vân Thu quỳ trên mặt đất, “Những chuyện đã xảy ra, giấu diếm Trọng Hoa, đổi thân phận của Trạm, lừa gạt bệ hạ, đều là con làm chủ, cầu xin bệ hạ trừng phạt, nhưng xin bệ hạ chỉnh lại sai lầm đã phạm, để hai đứa ai về chỗ nấy.
”Thần sắc lão hoàng đế phức tạp, im lặng rất lâu.
“Còn ai biết việc này?”Lý Vân Thu nào dám giấu diếm, thành thật trả lời.
“Chỉ mình thần và Vương Lương (tổng quản).
”“Ai về chỗ nấy…” Lão hoàng đế nhắm mắt lại, giọng nói khô khàn khác thường, giống như tiếng đao xẹt qua đồ sắt, “Sao không nói sớm?”“Trước đây thân thể Lý Trọng Hoa quá kém, thần sợ rằng nó không thể sống lâu, mà nay trời cao chiếu cố để thằng bé bình an.
”“Thế ngươi nói cho ta, Trạm làm sao bây giờ.
” Tiếng nói lão hoàng đế trở nên nặng nề, mỗi câu mỗi chữ gõ lên điện đường trống trải, “Ngươi lấy lý do thân thể yếu để giấu diếm, đã giấu, sao không làm nó yếu tiếp đi!”Lý Vân Thu ngơ ngác, một năm hai năm ba năm, mỗi năm nàng đều nghe thấy Lý Mạo kể đứa con trai được nuôi bên ngoài quanh quẩn kề quỷ môn quan như thế nào.
Vốn nàng áy náy với thằng bé, sao có thể để nó bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu trên triều đình, chỉ mong nó sống được lâu thêm chút, trôi chảy một chút.
Mặt khác, Trạm Trường Phong càng lớn, nàng lại càng sợ thân phận nữ tử không cách nào giấu diếm, sợ