Sau khi rời khỏi đây đến cậy nhờ chư hầu cũng được, chạy đi mật báo cho Lý Mạo cũng thế, Trạm Trường Phong không quan tâm, nàng chỉ dẫn theo hơn trăm người còn lại bí mật rời khỏi hoàng thành, tiến đến Ích Châu.
Dọc đường đi, Khương Vi cứ như thể muốn nói lại thôi, sau lại trộm kéo kéo Linh Tứ —— mấy ám vệ khác vẫn đang ẩn nấp xung quanh, chỉ mình Linh Tứ quang minh chính đại làm thị vệ cho hắn, “Có đúng là điện hạ từng gặp được tiên nhân không vậy?”Linh Tứ ra vẻ cao thâm khó đoán, “Nhìn điện hạ của chúng ta xem, đẹp hay không đẹp, giỏi hay không giỏi?”Khương Vi không nói dối: “Đẹp, giỏi!”“Thế thì đấy là khai quang[1]cho tiên nhân rồi!”.
Bộ dạng Linh Tứ như là có chung vinh dự, giọng nói kiêu ngạo tự hào khiến Trạm Trường Phong nghe thấy không nhịn được mà phải phong nhĩ cảm.
[2][1]Khai quang: làm sáng mắt ai, làm ai mở rộng tầm nhìn[2]Phong nhĩ cảm: phong bế chức năng nghe ở taiMà cố tình là Khương Vi còn tin thật, ánh mắt hâm mộ sợ hãi khiến nàng cảm thấy vi diệu.
[3][3]Vi diệu: một sự việc quá mức thâm ảo huyền bí gây khó hiểuMấy lời Linh Tứ nói là liên quan đến tính mạng nàng luôn nha, lời như này còn có người tin, vậy lời nói của nàng lại càng đáng tin hơn nhiều.
Nghĩ như thế, Trạm Trường Phong lại sung sướng vài phần.
Trước khi bọn họ đến Ích Châu, có một tin đồn đã chậm rãi lan truyền ở trong dân gian được một thời gian.
Chờ khi bọn họ tới nơi, ngồi trong quán trà đã có thể nghe thấy mấy người bàn bên vừa hưng phấn vừa che che giấu giấu thảo luận điều gì đó.
“Nghe nói An Quốc công bức tử cả Hoàng đế lẫn Thái Tử nha, đấy là tạo phản còn gì.
”“Cũng đúng, ai mà không biết đương kim tiểu hoàng đế là con của lão.
”“Nhưng ta nghe nói Thái Tử chạy thoát đó.
”“Chuẩn chuẩn chuẩn, thậm chí chính miệng Thái Tử còn nói thiên hạ đã loạn, thiên tử thực sự là ở bên Đông Nam kia cơ.
”“Phía Đông Nam thì có những ai ta, quận thủ Toàn Dao Ngô Tử Mậu, Đông Lâm hầu Hứa Nhất Sơn, tính ra có đến mấy người lận cơ mà nhỉ?”“Tướng quân Chinh Nam cũng coi như là Đông Nam đi, người ta thậm chí còn là đế cơ cơ đấy.
”“Aiz, các ngươi nói linh tinh gì thế không biết, chả phải là có tin đồn Thái Tử giết Hoàng đế, sau đó bị buộc phải lẩn trốn hay sao?”“Thái Tử mới chín tuổi đó trời, giết hoàng đế thì y có thể trấn trụ được triều đình chắc? Lại nói Thái Tử có lý do gì để mà giết hoàng đế, có mỗi cái đám đại thần mắt mù kia mới đi tin.
”“Ngươi đừng có mà không tin, không nhớ là mới có một vị tiểu hoàng đế xuất hiện à, trong tay lại còn cầm thánh chỉ của tiên đế, có khi là tiên đế muốn phế Thái tử đổi người khác, làm y thẹn quá hóa giận.
”Khương Vi nghe thấy mà bốc hỏa, đang chuẩn bị rút đao ra, Trạm Trường Phong búng nhẹ chung trà, một giọt nước phi tới đánh vào trên mu bàn tay làm hắn đau đến thả lỏng lực nắm vũ khí.
“Yên lặng.
” Nàng nhàn nhạt nói.
Khương Vi vuốt vuốt vệt hồng trên mu bàn tay, không dám nhiều lời, nhỏ giọng nói: “Ngài đừng nghe bọn chúng nói bậy.
”Tên tặc tử Lý Mạo kia dám hành thích vua mà lại không dám soán