Địa điểm khác nàng không quan tâm, nhưng nơi này thì không được.Quy Táng Lâm- nơi mà chỉ dân n mới có thể ra vào, là địa điểm vốn bị phong ấn trong lịch sử, không một ai biết đến sự tồn tại của nó.
Bởi nơi này là bạn n dân mà sinh, giúp họ che giấu lạch trời sinh tử.n dân để lộ chuyện này ra ngoài, hay là có người đã tìm ra nơi đó? Đây là một câu hỏi chưa giải, trước đặt sang một bên.
Dù sao thì biến cố trên triều n cũng đã truyền đến Quy Tráng Lâm, chẳng lâu sau sẽ có người đến đón nàng, lúc đó khắc sẽ rõ.Nhưng ngược lại miếng vàng lá này lại thú vị cực, nhúng nước không hỏng, lửa đốt không cháy, đến ngay cả nàng sử dụng nội lực cũng không thể làm nó biến đổi một phân nào.Trạm Trường Phong ở trong phòng nghiên cứu cả ngày, đến lúc chạng vạng thì đi ra ngoài tản bộ.
Lúc ấy ở sân trước mấy tên thị vệ đã rửa sạch thịt rừng săn được, đốt lên hai đống lửa, một bên để nướng, một bên để nấu canh.
Mấy tên trai tráng thô ráp này nào biết làm đồ ăn ngon sạch sẽ là gì, có thể nấu đến được như này đã là có phúc.
Trước Trạm Trường Phong cũng từng nếm thử, nhưng bệnh sạch sẽ thật sự ngăn nàng có thể cùng dân cùng vui, cho nên chỉ có thể xa xa đứng ở mái hiên, ngắm cây hòe ở trong viện.Cây hòe này sum suê lạ thường, nửa bên được đống lửa chiếu sáng đến đỏ rực, nửa bên còn lại khuất trong màn đêm lờ mờ, âm thanh mấy tên lính nhậu nhẹt càng bật lên sự âm trầm thảm đạm của nó.
Ở trên cây cột chín chín tám mươi mốt dải lụa vàng, trên mỗi miếng đều được vẽ phù đỏ từ chu sa, màn đêm che lấp khiến người nhìn không rõ chữ trên đó.Trạm Trường Phong biết mấy dải lụa đó là do lão đạo làm, thả nàng cũng không học dị thuật từ lão, cho nên về mấy phương diện này thật là không hiểu nhiều cho lắm.
Nàng cúi đầu vuốt nếp nhăn trên tay áo, bỗng trước mắt tối sầm lại, là Linh Tứ đến trước mặt nàng.“Sao?” Thân thể Linh Tứ căng chặt, thấp giọng nói: “Nó tới.”Trạm Trường Phong đi vòng qua người hắn, thấy dưới tàng cây hòe có một bóng người, thân hình giống nàng như tạc.Bắt chước ư.Trạm Trường Phong bước một bước nhảy lên lan can, tay rút kiếm từ trên người Linh Tứ đâm về phía bóng người kia!“Điện hạ!” Bọn thị vệ nghe được tiếng động từ bên này, giương mắt nhìn, đồng loạt giật nảy mình.Bóng hình quỷ dị dưới tàng cây là thứ gì không biết?! Đó là một cái bù nhìn rơm cao ngang người! Miệng giương ra hiện màu đỏ huyết, răng hình răng cưa, hai mắt trống rỗng quỷ lạ dị thường.Nó cực kỳ linh hoạt, kiếm đầu tiên Trạm Trường Phong chém ra cũng chưa đâm trúng nó.
Nàng cũng không vội không táo, kiếm thứ hai chuyển từ đâm sang liêu, xoẹt sát qua thân của bù nhìn.
Kiếm của nàng được rèn từ vẫn thạch thiên ngoại, vốn chém sắt như chém bùn, mà mới kiếm vừa rồi sát qua thân thể