Sao nữ có thể làm vua!Bỗng nhiên Trạm Trường Phong thấy không đáng cho hoàng cô, không đáng cho chính mình.
Cái giang sơn vốn đã lụi tàn, nay trong mắt nàng nó càng trở nên vặn vẹo.Thiên hạ như vậy, muốn để làm gì?Lần đầu tiên trong đời, Trạm Trường Phong có một ý nghĩ không phù hợp với thân phận thái tử của nàng.“Sau khi triệu hoàng cô trở về thì làm gì ạ?” Nàng lại hỏi.Lão hoàng đế khôn khéo, cơ trí nói, “Nàng hai mươi chưa gả đã là không hợp lễ.
Cho nên, cô sẽ vì nàng mà chọn trong đám thế gia đệ tử một người đủ phẩm chất.
Sau khi gả, có phu trông coi, hài tử quấn, tự nhiên nàng sẽ chẳng còn tinh lực đi hành quân đánh trận.”Nói xong, lão hoàng đế lại trầm ngâm một chút, “Có điều dạo gần đây Khúc Sơn có một đạo trộm cướp đang hoành hành, người tạo phản cực đông đảo, có thể để nàng trước đi chỉnh đốn chỗ đó.”“Tôn nhi đã hiểu.” Trạm Trường Phong cúi đầu thở dài, che giấu thần sắc.“Cái con cần học còn nhiều lắm”, lão hoàng đế cảm khái lần nữa, “Về sau thiên hạ của Dịch gia chính là của con, huyết mạch của Dịch gia cũng phải nhờ con kéo dài.”Trạm Trường Phong không hỏi con của Dịch Thường có thể kế vị hay không, đáp án đã quá rõ ràng, không thể.Con cái của nữ nhi nhà Dịch, không phải là của Dịch gia, dù cho có là trai hay là gái, dù cho trong người chảy một nửa huyết thống của Dịch gia.Đúng vậy, những đứa bé ấy, dù trai hay gái, đều là bát nước tát ra ngoài.Đầu năm Thừa Minh thứ bốn mươi sáu, lão hoàng đế hạ tám đạo chiếu lệnh để đế cơ kiêm tướng quân Chinh Nam Dịch Thường hồi đô.
Đáng tiếc cả tám vị sứ giả không một người có thể thuận lợi đi đến thành Tức Phong, chiếu lệnh vẫn luôn không có cách đến tay Dịch Thường.Tận đến nửa năm sau, Lăng Hoài Chi trở thành vị sứ giả thứ chín.Hắn giương mắt nhìn thành trì phía xa, vốn là một con người lịch sự tao nhã, nay nhìn y thì lại thấy khó khăn chật vật vô cùng.Thành Tức Phong nằm ở biên cảnh phía nam, gần bộ lạc Di Địch.Nội loạn tam châu phương nam vừa lắng, họa ngoại xâm lại lên.
May thay, Dịch Thường đã dự kiến được, nên mấy năm về trước đã xây thành trì ở ngay giao giới giữa hai tộc, tạo thành một đầu tuyến phòng ngự.Thành Tức Phong ngụ ý đình chiến, trên thực tế lại đốt khói báo động nhiều lần, ngay cả tường thành cũng bị ám màu khói đen kịt tưởng như trát máu lên vậy.Trước thành là một hàng gậy dài, mỗi cái treo thõng hoặc một cái đầu trơ xương, hoặc khô quắt hoặc là mới có, trông giống như một dãy đèn lồng đen.
Lăng Hoài Chi không dám nhìn thêm, đành chăm chăm quan sát cửa thành đóng chặt kia.Đằng sau lan can, hàng binh lính đứng thẳng như tùng, ánh mắt sắc bén nhìn y, nhưng lại không một ai nói tiếng nào.Lăng Hoài Chi là quý công tử ở hoàng thành,