Em gái trợ lý nhìn Giản Thất bằng đôi mắt sáng ngời: "Chị ơi, anh Coco nếu nhìn màn biểu diễn của chị vừa rồi, nhất định sẽ rất vui.
”Giản Thất câu môi nhìn trợ lý bé nhỏ bên cạnh cười tà khí: "Không chừng sẽ kinh sợ!”Dù sao thì mấy ngày nay, Coco cảm thấy sự thay đổi của mình dường như sắp điên tới nơi rồi!Trợ lý dễ thương sửng sốt, hiển nhiên là bị điệu cười này của Giản Thất làm cho kinh diễm.
Khi rời khỏi đoàn phim cũng gần hai giờ sáng, em gái đã gọi cho tài xế đến đây để đón người, nhưng xe đi trêи đường xảy ra chút chuyện nên tí nữa mới có thể đến đây.
"Thật đúng là xui xẻo.
” Em gái trợ lý không nhịn được oán giận một câu.
Giản Thất cười, không để bụng.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngừng ở bên cạnh, cửa sổ xe kéo xuống, là khuôn mặt tuấn tú mê người của Đường Cận Ngự, cao quý lạnh lùng, tràn đầy hơi thở cấm ɖu͙ƈ.
"Cô Giản, Kiều tiên sinh bảo cô lên xe, cùng nhau quay về khách sạn!”Em gái trợ lý ở bên cạnh Giản Thất kϊƈɦ động nhìn.
Đây chính là Kiều ảnh đế tự mình mời, đi lên đi, đi lên đi!Giản Thất cười cười: “Được thôi!”Vừa lên xe, em gái trợ lý liền tỏ vẻ cảm ơn với Kiều Bách.
Thái độ của Kiều Bách đạm mạc xa cách, em gái trợ lý vốn dĩ rất hoạt bát lại trở nên một ngoan ngoãn, an tĩnh.
Giản Thất có chút mệt mỏi, thế cho nên vừa lên xe cô liền dựa vào lưng ghế bắt đầu ngủ.
Nhìn hành vi không coi mình là người ngoài kia, em gái trợ lý muốn che mặt.
Cô ngồi nghiêm chỉnh như vậy, Giản Thất lại tùy ý, lười biếng trực tiếp ngủ gật.
Bên trong xe rất an tĩnh, Kiều Bách cũng không nói gì, chơi điện thoại trong chốc lát rồi cũng bắt đầu nghỉ ngơi.
Đường Cận Ngự nhìn xuyên qua kính chiếu hậu đánh giá Giản Thất một chút, người con gái khó có lúc yên tĩnh như vậy, không thể không nói bây giờ là thời điểm Đường Cận Ngự nhìn thuận mắt Giản Thất nhất!Khi xe tới khách sạn, một nhóm