Sở Du nhìn chằm chằm cô một cách thù địch, khịt mũi hừ một tiếng, xoay người đắp chăn đi ngủ, Trương Hiểu chỉ nhìn cô sau đó cũng đi ngủ.
Mộc Tử đứng dậy rót cho cô một cốc nước: "Không sao chứ?"Giản Thất lắc đầu: "Không sao, tớ đi tắm đây, cậu ngủ sớm đi!"Sau khi tắm nhanh xong, Giản Thất nằm ở trên giường, tóc vừa mới khò qua, có chút khô, cô nhìn nhìn, hiện tại giữ lại thứ này có vẻ hơi phiền phức!Rèn luyện hôm nay không là gì so với trước đây nhưng dù sao thân thể này cũng không so với trước đây.
Đối với những hạng mục của ngày hôm nay, hiện tại cô cảm thấy thân thể yếu ớt này có chút sắp hỏng rồi.
Không thể không nói đêm nay Giản Thất ngủ rất say, đến sáng cũng không muốn dậy.
Tuy nhiên ngay khoảnh khắc nghe thấy tiếng còi vang lên, không thể không hồi máu gượng dậy.
Sáng sớm lại là một bài tập làm nóng người nâng nặng chạy việt dã năm km.
Chạy việt dã năm km kết thúc, tất cả mọi người đều đứng ở trường bắn.
"Hôm nay cho các em thư giãn chút! " Phong Diệc nói: "Tôi nghe nói trong lớp chúng ta có một vài người có kỹ thuật bắn súng xuất sắc.
Trước đây còn tham gia các cuộc thi xạ kích, lấy được rất nhiều thành tích, có thể ra sân để làm mẫu!"Mọi người đồng loạt nhìn Sở Du.
Giản Thất cũng đi theo, nhìn dáng vẻ bất giác hấc cao cằm của Sở Du không khỏi nhướng mày, tự đắc như vậy sao?Sở Du là tổng quán quân của cuộc thi bắn xạ kích quốc gia ba lần liên tiếp.
Mọi học sinh trong trường quân đội đều biết về Sở Du, loại thành tích này cũng khiến Sở Du trở thành mục tiêu đào tạo trọng điểm khi vào trường.
Đây là một hạt giống bắn tỉa tốt.
“Sở Du, mau đi!” Trương Hiểu cười nói.
Các bạn học bên cạnh cũng mong đợi nhìn cô ta, muốn xem phong cách của người đạt tổng quán quân quốc gia môn bắn súng này.
Phong Diệc nói: "Sở Du, ra khỏi hàng!"Sở Du bước ra, đoạt lấy khẩu súng từ tay Phong Diệc.
Nằm trên mặt đất, thao tác chuẩn, điều chỉnh súng ống một tí, nhắm cái bia ở phía trước, trực tiếp bóp cò.
Tiếng súng kết thúc, Sở Du từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng nở nụ cười tự mãn.
Đường Cận Ngự cầm kính ngắm lên,