Sở Du kinh ngạc nhìn Đường Cận Ngự, hiển nhiên không ngờ rằng sẽ để cô ta nói.
Sở Du vô thức nhìn về phía Lương chủ nhiệm.
Lương chủ nhiệm gật đầu với cô ta, ra hiệu cho cô ta yên tâm to gan nói, mọi chuyện sẽ do anh ta làm chủ cho cô!Sở Du nói: "Chẳng qua tôi cảm thấy mình bị đánh có chút oan uổng, chuyện này vẫn nên để hiệu trưởng xử lý.
"Sở Du nói một cách ủy khuất, không có trực tiếp nói ra cách giải quyết, nhưng không nghi ngờ gì nữa, những lời này khiến cho hành động của Giản Thất có vẻ hơi quá đáng.
Thấy vậy Đặng Quốc Phong nở nụ cười: "Nếu đã như vậy, Giản Thất nói lời xin lỗi, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, trở về tiếp tục huấn luyện.
"“Hiệu trưởng!” Lương chủ nhiệm không cam lòng mở miệng, như này rõ ràng là thiên vị Giản Thất.
"Lương chủ nhiệm, Sở Du đã nói lời này rồi, anh còn muốn phản đối sao?"Đặng Quốc Phong ngắt lời anh ta, nhìn Lương chủ nhiệm với vẻ uy nghiêm khó nói lên lời.
Lương chủ nhiệm mím môi, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Đặng Quốc Phong quay đầu lại nhìn Đường Cận Ngự, vừa định nói chuyện phải xin lỗi, Đường Cận Ngự đã lên tiếng trước: "Hiệu trưởng, chuyện này Giản Thất không sai!"Một câu nói như vậy, tất cả mọi người có mặt trong nháy mắt đều sững sờ.
Suy cho cùng đây đã là cách xử lý uyển chuyển, thỏa hiệp nhất rồi.
Đường Cận Ngự vậy mà bác bỏ!Sở Du cũng khó tin nhìn Đường Cận Ngự.
Anh che chở Giản Thất như vậy sao?Bảo Giản Thất nói lời xin lỗi là chuyện không thể nào, không trực tiếp đánh tàn tật cô ta đã nhân từ rồi, muốn cô xin lỗi á, đợi cô đánh cho tàn tật thật, nói không chừng sẽ xin lỗi một câu, ra tay nặng rồi!Giản Thất - Người vốn tưởng rằng sẽ trở mặt với mọi người cũng có chút sững sờ!Không thể ngờ được Đường Cận Ngự yêu cầu từ chối trước một bước!Giản Thất nghĩ về những gì Đường Cận Ngự đã nói trong bãi tập trước đó.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc trừng phạt cô.
Cho nên ngay từ đầu anh cảm thấy cô không làm gì sai!Chuyện này đối với Giản Thất vẫn có chút