Editor: Mộ Hàn
Lúc đầu Tần Mạc không có nói chuyện.
Cho đến khi cục trưởng Hoàng bên kia chờ không nổi.
Anh mới mở miệng: “Tôi nghi ngờ, có người đang chỉ đạo Lý Mộng Nhiên tự sát.”
“Cái gì? Tự sát!” Cục trưởng Hoàng lập tức đứng lên: “Đây là ý gì? Không phải là vụ án xâm phạm sao, sao tự nhiên lại nói đến tự sát? “
Tần Mạc sườn mặt tuấn mỹ: “Nội dung diễn đàn ông thấy chưa? “
“Tất nhiên thấy rồi.” Cục trưởng Hoàng nhíu mày: “Lại nói tiếp diễn đàn kia vào cũng rất không dễ dàng, cần phải có cái mã mời gì đó, nếu không phải cậu để Mập Mạp giúp tôi, muốn vào được chắc còn phải cần một ít thời gian.”
Tần Mạc hạ thấp tầm mắt: “Tôi hỏi chính là nội dung. “
“Nội dung cũng rất phổ……” Cục trưởng Hoàng nói đến đây liền dừng một chút: “Chủ đề rất bình thường, có điều cái đó làm cho người nhìn thấy không thoải mái.”
Giọng Tần Mạc lạnh nhạt: “Căn cứ vào miêu tả của Lý Mộng Nhiên, người có mặt ở đó đều bất mãn nói ra đau khổ và oán giận của mình, đại học Gia Luật hạng nhất về nghiên cứu tâm lý phát hiện, cảm xúc hư hỏng giống như là cảm cúm, có thể thông qua giữa người với người trong lúc tâm tính tự cảm ứng mà nhanh chóng lây bệnh, người có tâm sự đến đây, sẽ không được chữa khỏi, ngược lại sẽ càng ngày càng dễ dàng theo chiều hướng cực đoan, mà một ít chỉ đạo tâm lý rất dễ dàng khiến cho người đối với thế giới này mất đi lòng tin. Lễ tế thiếu nữ, có hai tầng ý tứ, một tầng là ID của Lý Mộng Nhiên, còn tầng thứ hai lại là dự đoán có người muốn tự sát. Chẳng qua sau đó đã xảy ra một ít nguyên nhân làm Lý Mộng Nhiên lúc đó từ bỏ ý nghĩ muốn tự sát, mà lựa chọn đi phản kháng.”
“Đó là nguyên nhân gì?” Cục trưởng Hoàng chăm chú nghe, ông cho tới giờ cũng không biết sự việc sẽ nghiêm trọng như vậy.
Tần Mạc ánh mắt thâm thúy: “Giống như đột nhiên có người tỏ tình.”
Cục trưởng Hoàng dừng vài giây: “Cậu nghiêm túc?”
Tần Mạc không nói chuyện.
Cục trưởng Hoàng khẩn trương: “Vậy cậu mau mau gọi người tỏ tình với cô ấy đi khuyên cô ấy đi, nếu cô ấy lại nghĩ quẩn thì hỏng đấy.”
Tần Mạc ngón tay căng thẳng, giọng nói trầm xuống: “Hiện tại cô ấy đã không có việc gì, dùng cái gì khuyên?”
Không hiểu, nghe
xong những lời này, cục trưởng Hoàng cảm thấy điện thoại trong tay có chút lạnh cả người, đây nhất định là ảo giác của ông!
“Được rồi, không có việc gì là tốt.” Cục trưởng Hoàng yêu cầu cũng không cao, với ông mà nói không có chuyện gây ra mạng người thật sự là rất tốt: “Chúng ta có nên tìm hiểu nguồn gốc để tiếp tục tìm ra Z hay không? Đúng rồi, nói đến Z, tôi đang có một cái tin tốt, mấy năm gần đây tổ trọng án chúng ta đều cùng cục điều tra bên kia có hợp tác, lúc trước tra không ra tư liệu, hiện tại trải qua thẩm tra đối chiếu, đã đều ra rồi, trong khi Z xử lý án kiện thứ nhất, cô gái vì bị khóa lại mà đã chết kia, cô ấy quả thật có một bạn tốt, chỉ là lúc ấy người nọ cũng không biết làm sao lại xuất hiện ở trong trường học, còn rất cô độc nữa, từ sau sự kiện kia, cô ấy liền biến mất, cũng không còn xuất hiện, hơn nữa lưu lại manh mối cực nhỏ, ngay cả một tấm ảnh cũng không có, rất phù hợp với suy đoán khi đó của cậu về Z, đáng tiếc bây giờ đã hơi muộn rồi, chẳng qua ở đây tôi có tên họ của cô ấy……”
Tần Mạc nghe có chút không tập trung, trên thực tế với anh mà nói tên họ của Z là gì, cũng không quan trọng.
Bởi vì cho dù đối phương có tên là gì, cũng chẳng qua là một cái danh hiệu.
Ngay lúc Tần Mạc định cúp máy, thanh âm cục trưởng Hoàng rõ ràng truyền đến: “Cô ấy kêu tên Bạc Cửu, Bạc trong bạc tình, Cửu trong cửu thập (chín mươi).”
Bạc…… Cửu?
Cũng tên Cửu?
Ánh mắt của Tần Mạc hơi dừng lại, anh thoáng liếc nhìn về phía thiếu niên kia.
Tên này đang nhấn điện thoại, miệng thì ngậm một cây đũa trúc, ngồi ở nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất khiến làn da trắng nõn trên mặt gần như trong suốt …