Editor:Dung Ân
Hắn lúc ấy thực sự cảm động.
Kết quả thiếu niên liền trở mặt: “Em chỉ vì anh là anh của em nên mới làm việc này thôi.”
Cái gì…… Các người đúng thật là “anh,em “Sao?Thế hôn môi cũng là việc bình thường của anh em với nhau hay sao?Giữa hai người này thật sự có cái gì đó rất ám muội,tuy không nói ra nhưng về cơ bản thì anh đã hiểu.
Phong hồ ly không vạch trần,tiểu Hắc Đào cứ nhất quyết nói là hi sinh,một hai cứ nói “anh,em “Hắn nói ra thì có ai thèm tin đâu chứ?
Bên kia,hai người “anh,em”,đang ở sân bay tạm biệt.
Chỉ là đại thần có vẻ như không phải đang chào tạm biệt.
“Anh sẽ cho người bảo vệ em. “Tần Mạc nhíu mày: “Về sự việc lần trước,cảnh sát chắc chắn sẽ không tha cho cậu,lần này nhất định phải nghe theo anh.”
Phó Cửu a một tiếng: “Em dạo này đang bận thi đấu,không tiện. “
“Đưa điện thoại đây. “Tần Mạc thản nhiên nói.
Phó Cửu nhướng mày,không hiểu đại thần kêu cô đưa điện thoại để làm gì,tốt nhất là cứ đưa,dù sao đây cũng là lần cuối cùng gặp mặt.
Tần Mạc nhìn vào điện thoại,ngón tay cử động một chút,xóa phương thức liên hệ của ai đó,không phải ai khác,chính là Lý Mộng Nhiên: “Chia tay thì phải cắt đứt hoàn toàn,đừng làm tôi thất vọng. “
“Được rồi,anh Mạc,đối với em,anh nói gì cũng nghe. “Phó Cửu cười nhạt: “Yên tâm, những chuyện đó sẽ không ảnh hưởng đến cuộc thi đấu của em được đâu.”
Tần Mạc nhìn thiếu niên,liếc mắt một cái.
Phó Cửu cho rằng cô lớn lên đẹp như vậy,chắc chắn sẽ được mọi người tin tưởng.
Không nghĩ tới Tần Mạc đột nhiên duỗi tay ôm lấy đại phì miêu, trực tiếp đặt ở trên tay thiếu niên: “Cho nó giám sát em.”
“Meo?! “Đại phì miêu nghiêng đầu.
Phó Cửu ở bên kia nhướng mày: “Công chúa?” Là một con mèo giám sát cô?
“Đúng, đi đến nơi nào đều phải ôm nó, một khi em tiếp cận con gái, nó sẽ có phản ứng. “Tần Mạc thản nhiên nói.
Nghe vậy, đại phì miêu duỗi móng vuốt, dùng sức hướng về phía kia cào, dáng vẻ kia rõ ràng chính là đem Phó Cửu
để trong tầm mắt.
Phó Cửu một tay đem nó đè lại: “Em cảm thấy không ổn,nó với em vốn không hợp nhau. “
“Vậy thì phải làm cho hợp, nếu anh trở về phát hiện nó gầy,liền tìm em tính sổ.” Tần Mạc ngữ khí ung dung thong thả.
Phó Cửu vẻ mặt ngốc,cô trước giờ không thích động vật,đột nhiên lại bắt cô chăm sóc một con mèo,đặc biệt nó còn rất khó hầu hạ?Cô chăm sóc chắc chắn sẽ xảy ra chuyện..
Đại phì miêu cũng đã hiểu ý tứ chủ nhân, móng vuốt cũng không cào, quay đầu đi ngơ ngác nhìn thiếu niên,vẻ mặt oan ức,vô tội.
Trương sĩ quan phụ tá ở bên cạnh nhìn, nhịn không được muốn cười.
Tần Mạc không quan tâm,thờ ơ mà nhìn.
Sân bay đại sảnh truyền đến âm thanh nhắc nhở, du dương mà quen thuộc, mang theo vẻ ôn nhu: “Các vị hành khách nghe chú ý,chuyến bay thứ CA8157 chuẩn bị xuất phát,mời hành khách số 13 nhanh chóng lên máy bay……”
Tần Mạc không có đem mèo lấy lại,chỉ đem hành lý nhắc tới, bóng người thon dài cao gầy,bàn tay nắm chặt thành quyền,xoa đầu thiếu niên,ánh mắt yêu thương: “Chờ anh trở về. “
“Được. “Phó Cửu vốn là muốn cùng đại thần ôm cáo biệt,nhưng con mèo trên tay không ngừng lăn lộn,vốn muốn cản trở ý định này của cô.
Phó Cửu bên này mới vừa đem cái đuôi áp xuống,xung quanh liền truyền đến hương thơm bạc hà kèm mùi thuốc lá,chính là Tần Mạc một tay đã đem thiếu niên kéo vào trong lồng ngực……