*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor:Ân Ân
<3
Nếu trước kia không có thích quá.
Liền sẽ không thay đổi thành bộ dạng đáng sợ như thế.
Một ít người luôn có lòng tự trọng quá lớn.
Hi sinh nhiều như thế lại không được đáp trả,cô nhất quyết phải khiến hắn hối hận.
Hơn nữa lúc nãy gặp nhau cũng không chú ý đến cô,cô mang nhiều người đến như thế,cũng đủ đem không khí trở nên sôi nổi.
Nhìn chung quanh bốn phía một vòng,Hàn Tố Tố dẫn người trực tiếp ngồi ở phía ngoài của fan Hắc Đào,chờ các tuyển thủ vào bàn.
Mỗi cái chiến đội đều có khu nghỉ ngơi.
Phong Dật lo liệu fan của Đế Minh xong,lúc sau liền tới khu nghỉ ngơi, mỉm cười: “Cuối cùng cũng tới hết rồi sao? “
”Đương nhiên. “Lâm Phong câu môi,thân mặc chiến phục màu đen,đem cánh tay đặt trên vai Vân Hổ.
Vân Hổ như cũ trầm mặc không nói gì,nhưng cặp mắt lại lộ rõ vẻ hoang mang.
Phong Thượng nói lắp: “Đội.. đội trưởng còn… còn chưa có tới. “
Phong Dật lặng người,hắn tới sớm như vậy chính là muốn nói cho mọi người chuyện này,lần thi đấu thứ mười lăm này,Tần Mạc sẽ không xuất hiện.
Suy nghĩ là một chuyện,nhưng như thế nào mở miệng lại là một chuyện, bởi vì thi đấu ngay trước mặt, Tần Thần rời đi nhất định sẽ ảnh hưởng lớn đến tất cả đội viên.
Ngay lúc này,liền nghe bên tai một tiếng động lớn!
Ván trượt màu đen phá tan cửa gỗ,sau đó xuất hiện thân ảnh thiếu niên tóc bạc trắng: “Đội trưởng không có tới,nhưng mèo của đội trưởng có tới. “
Nói xong, Phó Cửu kéo khóa kéo,một con mèo lộ ra: “Meoooooo. “
“Giới thiệu một chút,đây là công chúa. “Phó Cửu cười nhạt: “Dùng để giám sát các vị. “
Công chúa kênh mặt,nhếch đuôi lên ve vẫy.
Phó Cửu ấn nhẹ một cái: “Ý của ông chúa là,nó thay mặt cho đội trưởng,còn tôi thực vinh hạnh trở thành phó đội, về sau mọi người có thể kêu nó là tiểu đội trưởng”
Lâm Phong đầu tiên là ngây ra một lúc, sau đó vươn tay tới,tay vuốt nhẹ đầu con mèo,tránh hỏi tin tức Tần Mạc,trầm giọng hỏi: “Mèo cái à? “
“Meoo! “Lão tử là đực!
Phó Cửu cười nhạt: “Đực. “
“Mèo đực,sao lại gọi là công chúa? “Lâm Phong khiếp sợ.
Phó Cửu nhướng mày: “Cái này
thì phải hỏi đại thần. “
Lâm Phong lắc đầu: “Quả nhiên trong đầu đội trưởng nghĩ gì,người phàm như tôi không thể hiểu nổi. “
Tất cả mọi người điều không ai hỏi về Tần Mạc.
Có lẽ đây là Đế Minh chiến đội.
Một ít lời nói,hỏi ra liền sẽ tạo cho thiếu niên gánh nặng, cho nên dứt khoát không hỏi.
Ân Vô Dược trải qua sự tình nhiều nhất, hắn biết rõ một cái chiến đội khi gặp phải cả nước đại tái, đội trưởng không có mặt thì sẽ bất lợi đến nhường nào.
Tất nhiên thiếu niên trước mắt là phó đội trưởng sẽ là người chịu trách nhiệm gánh vác cả đội.
Đem khói thuốc lá trong miệng phun ra,Ân Vô Dược dẫn đầu đi tới,vươn tay:” Phó đội trưởng,chuẩn bị tốt tất cả chưa? “
“Cậu đoán thử xem? “Thiếu niên một tay ôm mèo, mặt khác một bàn tay cũng duỗi đi ra ngoài.
Đế Minh chiến đội trước nay đều có một sự ăn ý.
Bọn họ cũng không hoàn mỹ,
Thậm chí bởi vì có phương pháp thi đấu độc đáo,cho nên trước khi thi đấu tất cả mọi người đều bị khuyết tật ở một số chỗ.
Bọn họ bên trong thậm chí còn có người chưa từng tham gia đại tái cả nước lần nào.
Bọn họ có chút người đến từ vùng nông thôn xa xôi hẻo lánh.
Nhưng những điều này đều không ảnh hưởng đến năng lực thật sự của bọn họ.
Mỗi người đều vươn tay.
Cùng sát cánh bên nhau,ở giữa là một con mèo bự.
“Mục tiêu của chúng ta chính là,quán quân cả nước!!!! “