Editor: Người qua đường Mặc Quân Nhiên.
12 giờ 53 phút.
Hội trường điện cạnh ở Giang thành.
Ngoài cửa, gần một ngàn người xem kiếm vé vào.
Lần này không giống nhau, đây là tiến vào trạm kiểm soát của trận chung kết.
Bắt đầu từ trận này, mỗi lần đấu thì không chỉ diễn đàn trên mạng mà ngay cả đài truyền hình cũng phát tin tức.
Đương nhiên không ai bỏ qua những dịp như vậy.
Chỉ cần nhìn về phía khán đài, rất nhiều fan đồng loạt giơ poster cổ vũ tuyển thủ họ thích.
Không đến một tiếng nữa, cuộc thi liền bắt đầu.
Thành viên của chiến đội Mãnh Hổ đã mặc chiến phục, ngồi bàn luận chiến lược.
Ngược lại, không khí của Đế Minh rất trầm. Lâm Phong nghiêng đầu nhìn đồng hồ treo tường, mày rậm nhăn lại: “Sao vẫn chưa tới?”
“Hay đang trên đường đi?” Có người hỏi.
Tiết Dao Dao cầm di động, hướng tới mọi người lo lắng lắc đầu.
Mắt Lâm Phong trầm xuống, kỳ lạ nói: “Không ai nghe? Tại sao nhỉ?”
Thi đấu quan trọng nhưu vậy, dựa theo tính cách Hắc Đào, hẳn là đã tới từ rất sớm.
Như thế nào tới trễ vậy?
12 giờ 55 phút.
Con ngươi thiếu niên tối sầm, cô không thể hy vọng Trần Hiểu Đông tìm được Bạch Khiêm.
Thời điểm cảnh sát nhân dân tiến vào, tiếng nói Bạc Cửu rất nhẹ, rằng cần tìm luật sư. Nhưng người cô gọi lại là Phong Dật.
Chuyện này Vu Chân không biết. Cô ta còn đang mải nghĩ chứng cứ của thiếu niên, làm hắn không bao giờ có thể thi đấu, cũng chẳng thể đi ra ngoài.
Khi Phong Dật nhận được điện thoại của Bạc Cửu, biểu cảm lập tức thay đổi.
Cơ hồ không chút do dự, anh treo điện thoại, trực tiếp liên hệ với luật sư của Tần gia.
Phong Dật biết một khi vận dụng quan hệ Tần gia, Tần thần
khẳng định sẽ biết, sẽ không như trước để yên.
Người kia không chừng sẽ tạm dừng trị liệu, lập tức trở về.
Nghĩ tới đây, Phong Dật đã toát mồ hôi lạnh. Nhưng, chuyện này cần có Tần gia mới nhanh chóng được giải quyết.
Mà phía bên kia, Trần Hiểu Đông hao hết sức lực để vào quân khu đại viện.
Người Bạch gia nói, thiếu gia của bọn họ đã đến sân bay, không kịp đuổi theo.
Đại khái đây là nguyên nhân Bạch Khiêm tắt máy.
Trần Hiểu Đông vội đến sắp khóc, biện pháp gì cũng không có. Từ trước đến nay cậu chưa từng muốn ai giúp đỡ như lúc này.
Thoáng nhìn qua đồng hồ, chỉ cách thi đấu nửa giờ nữa.
Thiếu gia bị nhốt ở đồn công an, phu nhân lại đi vắng. Lần đầu tiên, Trần Hiểu Đông nếm tư vị cô độc.
Trong phòng thẩm vấn, Vu Chân ngồi đối diện thiếu niên, nắm cốc nước ấm nhưng không đưa cho cô: “Có vẻ Phó thiếu đang không dễ chịu đi.”
Bạc Cửu cụp mi, tay trái ôm bụng, không nói gì,
Vu Chân đè giọng: “Nghe nói cậu gọi điện thoại cho luật sư mà Bạch luật sư lại đi có việc không đến. Cho nên, ít nhiều nói với tôi, tôi giúp cậu tìm luật sư, thế nào?”