Editor: Tiểu Linhh
Beta: Đậu Đậu
Sắc mặt Vu Chân trắng nhợt, cô ta không ngờ sẽ gặp luật sư Tần gia ở đây, lại còn không nể mặt cô ta như vậy.
“Tôi.”
Vu Chân còn muốn nói gì đó.
Đối phương chỉ cho cô ta hai chữ: “Thả người”.
Vu Chân nắm chặt tay, mặc dù trong lòng không vui.
Vẫn phải thả người, tự mình thả Bạc Cửu ra.
Cổ tay Bạc Cửu đã có một vết đỏ nhàn nhạt bởi vì bị còng một thời gian dài.
Nhưng những điều này cũng không thấm vào đâu so với cơn đau ở bụng.
Phong Dật là người đầu tiên đi vào, thấy dáng vẻ Bạc Cửu lúc đó, đôi mắt trầm xuống, quay đầu nói với Vu Chân: ” Cô Vu, thân thể của cậu ấy không thoải mái cô không nhận ra sao? Cho dù muốn thấm vấn, tại sao lại ở căn phòng như thế này, cô rốt cuộc là đang thẩm vấn nghi phạm, hay là đang làm gì khác!”
“Phong Dật.” Bạc Cửu đứng lên, vẫy vẫy tay, tay trái đè bụng, tay phải ôm công chúa, chỉ có hai chữ: “Trận đấu.”
Trong lúc nhất thời.
Phong Dật không thể nói rõ đó là cảm giác gì, cắn răng nói: “Xe đang ở bên ngoài. Bây giờ đi, còn có thể tham gia trận 5V5 cuối cùng.”
“Vậy còn nói cái gì.” Thiếu niên nghiêng mắt, tóc rơi xuống mắt, tràn đầy lạnh lẽo: “Đi.”
Phong Dật gật đầu, liếc mắt nhìn Vu Chân ở phía sau.
Luật sư Tần gia đi đến: “Các người đến trận đấu trước đi, chuyện ở đây giao cho tôi. Yên tâm, tôi sẽ không để cho đội viên của cậu chịu thua thiệt. Hơn nữa đây là em trai chính miệng thiếu gia của chúng ta thừa nhận. Chuyện này sẽ không bỏ qua như vậy, cho dù đối phương là người Vu gia cũng như vậy.”
“Có những lời nói này của anh, tôi đã yên tâm.”
Phong Dật không dừng lại lâu mà cùng lên xe với thiếu niên.
Cục trưởng Hoàng đứng ở phía sau hai người.
Ông thấy lần này tổ trọng án thật sự là chạm vào người nào đó không nên rồi.
Cho dù là bây giờ người đó không có ở đây.
Luật sư Tần gia vừa hành động.
Không lâu sau, người đó ở xa cũng sẽ nhận được tin tức.
Cục trưởng Hoàng đưa tay lên vò đầu mình, liền phát hiện mình rụng hai, ba sợi tóc, cũng không vò đầu nữa.
Ông liền buồn bực, Vu Chân này bắt ai không bắt, sao cứ hết lần này đến lần khác bắt thiếu niên này là thế
nào.
Chẳng lẽ không biết, người đó cưng chiều thiếu niên này đến mức nào sao?
Dựa theo tính cách của người đó.
Thì sẽ không dễ dàng tha thứ ai bắt nạt người của mình như vậy đâu.
Chuyện này… Chỉ sợ rằng ngay cả hai chữ Vu gia này làm lá chắn cũng vô dụng.
Bên kia.
Sau khi Bạc Cửu mở điện thoại ra. Chuyện đầu tiên chính là mở ra kênh phát sóng trực tiếp trò chơi.
Sắp tới hai điểm.
1V1 đã bắt đầu.
Cuộc chiến đối với Đế Minh rất bất lợi.
Dù sao bản thân đối phương cũng là đội mạnh.
Hơn nữa bọn họ hình như nghiên cứu qua đấu pháp mỗi người Đế Minh Chiến Đội.
Phái ra tuyển thủ vừa khéo là nhằm vào Ân Vô Dược.
Từ trước đến giờ Bạc Cửu chưa từng thấy đại thúc đánh chật vật như vậy.
Cho dù là an toàn trở về thành, cũng là bị thương.
Hơn nữa mỗi lần trở về thành, đồng nghĩa với việc là mất một cái tháp.
Cuộc so tài giằng co kéo dài một thời gian như vậy.
Rất vất vả Ân Vô Dược mới tung một đại chiêu đánh chết đối phương.
Nhưng tháp dưới đã không còn.
Sau đó phòng thủ càng ngày càng khó.
Cho đến cuối cùng thất bại.
Bạc Cửu ấn xuống bụng mình, gửi một đoạn ghi âm giọng nói cho Lâm Phong: “2V2, đổi người, cậu và Vân Hổ cùng tiến lên.”
Bên kia lập tức có trả lời: “Được, chúng tôi đang định làm như vậy, COCO không đối phó nổi đối phương, thực lực đối phương rất mạnh.”
Bạc Cửu mới vừa nghe xong câu này.
Câu thứ hai liền gửi đến.
“Chuyện của cậu, tất cả mọi người đều đã biết. Tất cả mọi người đều đang chờ cậu trở lại. 2V2 chúng ta sẽ thắng, Tiểu Hắc Đào, còn lại 5V5 giao cho cậu.”