Editor: Tiểu Linh
Beta: Đậu Đậu
Chẳng qua là một giây tiếp theo.
Thiếu niên đi tới đây.
Tay trái khoác lên vai Lâm Phong, ngước mắt lên vẫn là gương mặt đó.
Mặc dù tái nhợt đến không còn huyết sắc.
Nhưng vẫn là mái tóc màu bạch kim với cặp mắt đen, đẹp trai làm cho người ta ngơ ngẩn một hồi.
“Không cần đâu.”
Ba chữ rất nhẹ.
Lâm Phong quay đầu, mắt nhìn cổ tay của thiếu niên đỏ đến nỗi có thể chảy ra máu.
Nhưng mà bộ dạng thế này, cũng không cần sao?
Đối với Bạc Cửu mà nói quả thật không cần thiết.
Cô hiểu rõ cái xã hội này là như thế nào.
Cũng rất rõ ràng nhân tính là gì.
“Thua chính là thua.”
Bóng lưng thiếu niên đứng ở đó.
Cao ngất giống như cây tùng mùa đông.
Nhưng dù vậy.
Tiết Dao Dao cũng thấy tay thiếu niên giấu ở dưới chiến phục kia có chút siết chặt.
Nhất định rất đau.
Trong lúc chơi game.
Rốt cuộc là dựa vào cái gì mà có thể chống đỡ được?
Mà hiện tại lại là dựa vào cái gì mà chống đỡ. Để cho cô ấy đứng ở chỗ này, thừa nhận thua.
Là bởi vì muốn giữ lại vẻ tôn nghiêm cuối cùng của Đế Minh.
Một ít fan ở hội trường, cũng không dám nói cái gì nữa.
Dù sao ai cũng nhìn ra trạng thái của thiếu niên rốt cuộc là gì.
Cho dù là thua.
Cũng không có ý tìm cớ thoái thác gì.
Tiết Dao Dao nghiêng mặt đi, nếu như cô mạnh hơn chút nữa, kết quả cũng sẽ không như thế này.
Từ khi nào thì chúng ta đã bắt đầu biết cách khóc.
Đó là khi bạn cảm nhận được thương tâm, khổ sở, ủy khuất, mất mát.
Từ khi nào thì lại bắt đầu học được cách đem nước mắt nuốt ngược vào trong. Sau đó lại rất bình tĩnh đón nhận những ánh nhìn chăm chú của những người xung quanh.
Có một loại người lớn lên, luôn có thể khiến người ta cảm thấy rất kiên cường mạnh mẽ, không sợ u tối.
Là bởi vì tin tưởng một ngày nào đó có thể nhìn thấy ánh sáng…
Trận đấu sắp kết thúc tốt đẹp.
Cô thay mặt cho Đế Minh tiến lên trước bắt tay cùng với đội trưởng đối phương. Sau đó mới là kết thúc.
Vừa lúc đó.
Bang!
Cửa chính bị đẩy ra.
Trong ánh sáng, một bóng người thon dài cao ngất bước đi thong thả đến đây.
Các thành viên Đế Minh quay đầu lại, trong nháy mắt liền dừng lại.
Tất cả mọi người ở đây đều biết khuôn mặt tuấn mĩ đẹp trai của người đó.
Sườn mặt góc cạnh như lưỡi đao tạo một loại lạnh lùng.
Trên người mặc chiến phục, làm cho anh nhìn qua giống như là quan chỉ huy của Star Trek. Trên tay anh đeo găng tay màu trắng, vừa khít không để
lại một khe hở nào.
Nếu như một cái tên.
Gọi ra sẽ làm cho khiến người khác cảm thấy yên tâm.
Anh chính là như vậy.
“Mạc Ca…” Lời nói của cô còn chưa nói ra.
Liền bị người kia túm vào trong lòng, ngay sau đó là giọng nói êm tai nhẹ nhàng: “Anh không có ở đây, em liền bị người ta bắt nạt như vậy, thật là mất tiền đồ.”
Hội trường ồn ào không thể tưởng tượng được.
Đây không chỉ có hơn một nghìn người đang nhìn.
Còn có các trang Internet lớn truyền hình trực tiếp.
Đại diện Phong vươn tay ra, xoa xoa thái dương đau nhức một chút.
Tại sao không có ai thông báo cho tôi, đại thần trở lại.
Cứ xem như không có người bên cạnh mà ôm.
Buổi chiều hôm nay, anh ta phải đối phó với rất nhiều câu hỏi truyền thông đặt ra.
Đại thần thật là, vừa trở lại liền tạo thêm việc cho hắn.
Nhưng mà, như vậy cũng tốt.
Bởi vì đôi khi, anh ta cũng không biết an ủi Tiểu Hắc Đào như thế nào.
Anh ta kiến thức rộng nhưng khi đối mặt với thiếu niên vẫn luôn cảm thấy cậu ấy không hề giống một học sinh trung học.
Không giống đại thần.
Dường như bất kể bộ dạng của thiếu niên như thế nào.
Ở trước mặt hắn, chính là em trai nên được anh trai cưng chiều.
Bạc Cửu cũng không cảm thấy mình bị bắt nạt. Chỉ là bởi vì mùi hương trên người đại thần rất dễ chịu, không nhịn được liền đem mặt vùi vào trong lòng người kia.
Công chúa ngồi chồm hỗm ở bên cạnh vô cùng cao ngạo, thấy người nào đó hôm nay khó chịu như vậy nó sẽ không tranh sủng, cũng cho người đó một chút đường để cạnh tranh công bằng, làm mèo không thể quá hà khắc.