Editor: Tiểu Linhh
Beta: Đậu Đậu.
Quản gia Vu gia không ngờ rằng Tần Mạc sẽ đến giờ này, trên mặt nhất thời nở hoa, xe vừa tiến đến, liền thấp giọng hô: “Đi nhanh thông báo cho tiểu thư, nói là Tần thiếu tới.”
” Ừ.” Người làm lập tức chạy đi, biệt thự này có vẻ đều tràn đầy sức sống.
Nhưng mà lúc xe dừng hẳn.
Tần Mạc không có đi xuống ngay, mà là dùng một cái đệm dự bị, thay cho chân trái mình, để cho thiếu niên tựa lên đó.
Ngón tay xoa xoa da mịn màng ở sườn mặt, lúc này mới đẩy cửa xe ra.
Tần Mạc vẫn không thay chiến phục, nhìn qua giống như là quan chỉ huy Star Trek từ Manga bước ra. Làm cho cho một số người chưa từng qua, đều dừng làm việc lại, quay đầu nhìn về hướng anh bên này.
Trước gặp mặt rồi sau đó mới xử lý, luôn là phong cách làm việc người Tần gia.
Cho nên, chỉ thấy mặt Tần Mạc không nhìn ra chút tức giận nào.
Không những như thế.
Khóe miệng của anh còn cong lên tiếu tự phi tiếu*.
(*Cười như không cười)
Vu lão gia càng nhìn càng thấy anh thuận mắt, tay chống gậy đầu rồng, ý cười lan ra đến mặt; ” Mạc tiểu tử, cháu hôm nay thế nào có thời gian tới đây thăm ông? Ông nghe ông ngoại cháu nói, cháu không phải đi nước ngoài trị thương sao, sao lại trở về sớm như vậy?”
“Đúng là hôm nay không nên trở về, nhưng mà cũng may hôm nay trở lại.” Giọng nói Tần Mạc lạnh nhạt: “Nếu không người của Tần gia bị bắt, cháu cũng không biết được.”
Vu lão gia sững sờ, bắt? Ai dám bắt người Tần gia?
Vu lão gia là không hiểu nguyên do trong đó.
Vu Chân từ trên lầu đi xuống lại vô cùng rõ ràng.
Trên người cô ta cảnh phục vẫn chưa thay, nghe được lời nói đó của Tần Mạc, ngón tay nắm chặt xuống.
Tần Mạc ngước mắt: “Vừa vặn, người trong cuộc cũng tới.”
Vu lão gia là trên thương trường người xuất sắc, nhìn một cái cũng biết trong này xảy ra vấn đề, nghiêng đầu sang chỗ khác nói: “Mạc tiểu tử, có phải hay không Chân nhi làm chuyện gì không phải với cháu. Cháu mới cố ý đến đây một chuyến như vậy, cháu cũng biết Chân nhi từ nhỏ tính cách rất mạnh mẽ. Bây giờ lại làm cái nghề như vậy,
có lúc làm ra chuyện ương ngạnh một chút. Nhưng mà những điều đó cũng không còn cách nào, đó là nghề của nó. Nó cố gắng như vậy, đều là vì theo đuổi cháu.”
“Ông nội.” Đáy mắt Vu Chân đều đỏ, đôi mắt ngân ngấn nước mắt, xoay đầu lại hướng về Tần Mạc nói: “Anh Mạc, em không biết là ai nói cái gì với anh. Em rất hiểu vào lúc này bắt thành viên Đế Minh sẽ làm cho anh chán ghét. Nhưng phá án chính là phá án, bất kỳ đối tượng nào bị tình nghi, đều không thể bỏ qua, điều này lúc trước chính miệng anh nói. Em chẳng qua chỉ là làm theo chức vụ của mình mà thôi, vụ án thiếu nữ tế phẩm này, phạm vi quá rộng, trước mắt tìm ra hung thủ là vô cùng cấp bách. Từ trước đến giờ, em một mình làm như vậy với người không bình thường. Phó Cửu bị tình nghi, chẳng qua em chỉ loại bỏ hoặc xác định phần tình nghi này.”
Vu lão gia nghe đến đó, mi tâm dãn ra, thì ra điều này có cái Phó thiếu gia phế vật kia ở trong châm ngòi.
“Mạc tiểu tử, cháu xem Chân nhi nói như vậy, trong này nhất định là có hiểu lầm gì đó, chỉ là người ngoài, không đáng giá đi ha.”
Tần Mạc đứng lên, phủi ống tay áo một chút, giống như là thông báo, giọng lạnh lẽo không có chút ấm áp nào: “Vu lão gia, người đó đối với cháu mà nói, cho tới bây giờ đều không phải là người ngoài gì. Nếu cháu gái ông luôn nhấn mạnh đây là chức vụ và công việc của mình, vậy thì hãy để cho tòa án tới xét xử, lần này đi bắt người, đều đụng chạm đến luật pháp. Đến lúc đó Vu lão gia vẫn có thể đến tòa ngồi nghe một chút, nhìn xem có phải hiểu lầm hay không. Hôm nay tạm thời như vậy, cháu xin phép về trước.”…