Tiếng cười nói, lời yêu thương vang vọng khắp nơi, không cần phía sau họ có đuổi theo cả 2 hay không, hai đứa cứ điên cuồng chạy trên bãi biển như thế nhưng tại sao không thấy mệt, trước mắt toàn là hình bóng anh.
Tiếng gió biển ù ù bên tai, gió chứ thổi lạnh cả da thịt nhưng cô thích giây phút này!.
- Anh có một bất ngờ cho em Vy Vy!
- Bất ngờ bao nhiêu đó chưa đủ bất ngờ hả Khải Minh?
- ! (anh lại nhìn cô cười tươi ngây ngất trong hạnh phúc)
Phía xa có chiếc du thuyền đèn sáng chói thẳng vào mắt cô, cô đưa tay che đôi mắt lại vì ánh sáng của nó soi rọi khắp nơi, chau mày lại nhưng vẫn cố nhìn xem phía trước nó là gì?
- Đi theo anh, đi nào Vy Vy.
Phía trước chiếc du thuyền dừng lại từ từ hạ bậc thang xuống, anh nắm tay cô kéo lên vội vã nhưng không quên nói:
- Chúng nó sắp đuổi kịp mình rồi, đừng bỏ lỡ đêm tân hôn em.
Cô nhìn anh mắt cứ rưng rưng vì hạnh phúc, anh cứ đưa cô từ đau khổ, đến tận cùng cạn đáy của nỗi đau.
Giây phút mà cô tưởng chừng không thể sống được nữa anh lại xuất hiện, lại vực dậy trái tim cô.
Thuyền cứ chạy đi thẳng về phía trước, lúc đó cô sợ lắm, vì phía trước toàn một màu đen!
- Khải Minh đưa em đi đâu vậy?Anh bắt cóc em bán phải hôn?
- ! (Anh cười lớn rồi lắc đầu)
- Nè! anh làm em sợ đó Phương Khải Minh!
- Bán em được bao nhiêu tiền Vy Vy?
- Ai biết đâu, 1-2-3 tỉ gì đó, quá trời tiền luôn mà?
- Đối với anh! em làm gì định được giá? 1-2-3 tỉ sao mua được em? Với anh không cần tiền, khổ một cái là! anh chỉ cần em!
Khải Minh ngồi trên chiếc ghế được đặt sẵn, hai chân giang rộng ra kéo cô vào lòng, ôm cô từ đằng sau hơi thở ấm áp cứ dần dần thấm vào cổ cô làm cô ngây ngất trong men say tình ái, chắc không bị bán đâu!
15 phút sau khung cảnh phía trước dần hiện ra