6h sáng cô bật dậy..
bước ra khỏi phòng cô giật mình khi thấy Trình Tuyết Liên...!
- Ăn sáng đi em..(Cô ta nhìn cô)
- Chị qua đây khi nào vậy ạ??
- Hồi hôm...!từ giờ chị sẽ qua đây thường xuyên,ba mẹ chị sắp về rồi..
- Dạ...(cô cuối mặt xuống)
- 2 tháng nữa ( cô ta nói)
- Dạ...!
Nói xong cửa phòng Phương Khải Minh bật ra..Anh mặt lạnh lùng đi xuống, lúc nào cái mặt cũng lạnh tanh, xuống kéo ghế ngồi anh ăn trong im lặng không nói gì..
- Tại sao tay anh lại bầm thế kia..?
- Bị chó cắn..(mặt hầm hầm nhìn cô)
- Chó cắn??(cô ta chau mày.)
- Khụ...khụ..(Cô đang cầm ly nước uống nghe anh nói cô lập tức bị sặc...che miệng lại..cố gắng bình tĩnh...anh ta nói cô là chó sao?)
- Con chó nào?chó ở đâu nhà này làm gì có nuôi chó??
Khải Minh im lặng tiếp tục ăn...!
- Rồi anh đi tiêm ngừa chưa??
- Bị cắn cũng tốt sao phải tiêm?
Anh bỏ nĩa đứng dậy cầm ly nước rồi bỏ đi lên phòng..cô ta chạy theo nắm tay anh.
- Sao em hỏi anh không nói??đối với anh em vô hình hả??Anh ghét em lắm à??
- Anh hay em vô hình?trong mắt em hay là trong mắt anh?
- Sao anh ít kỉ vậy?anh chỉ biết nghĩ đến cảm giác của anh vậy?
- Anh ít kỉ?anh nghĩ đến cảm giác của anh?À...à(Khải Minh cười...) bao năm rồi anh chưa biết sống thật với mình nữa, Tuyết Liên em..
đến giờ này anh vẫn sống theo ý em....!chưa 1 phút giây nào anh sống vì anh cả...!hãy để anh yên đi em...(anh nói chậm rãi)
Khải Minh đi thẳng lên phòng, đến gần cửa anh nhìn xuống nói..
- Cứ để cho mọi người nghĩ anh xấu, còn cái tốt em nhận lấy đi..
Khải Minh đóng cửa phòng thật mạnh làm cô và người giúp việc giật mình,cô ta đứng đó hét lên.Trời ạ cô đau đầu với 2 cái con người này thật rốt cuộc là thế nào?? Là chuyện gì đây??
Cô mệt mỏi lấy đồ đi nhanh ra khỏi nhà..
thà cô không biết gì về họ thì cô không tò mò như thế này..
càng nghe thì càng muốn biết nhiều hơn thế nữa...cô đi bộ ra chỗ đón xe bus thì thấy xe của Khải Minh chầm chậm lướt qua cô anh để cửa kính không kéo lên...trong gương chiếu hậu cô thấy anh liếc nhìn cô không rời...cho đến khi khuất xa dần rồi biến mất.Thật sự cô rất tò mò về anh..
rốt cuộc anh là người đểu cán hay anh đáng thương vậy Khải Minh??
Cô lên trường đúng 7h để mong gặp Bội Trân..
nhưng không thấy nó đâu rõ ràng là đã hẹn nhau rồi mà cô gọi đt cho nó nhưng không được..
cả ngày hôm nay cô học trên trường nên xin nghỉ làm..
chiều 5h cô về phòng trọ cũ cũng không thấy nó đâu..
cô lấy dt gọi cho nó vẫn không được cô đón xe đi về nhà...!
Đứng trước cổng mở cửa giờ này khoảng 8h tối rồi trời tối nên đứng mở hơi lâu..
bấm chuông thì nhất định chị giúp việc sẽ ra mở nhưng hôm nay bấm mãi chả thấy..đang loay hoay thì bỗng ai đó đập vào vai cô...!
- Hù...!
- Á..a...!trời mày???(cô hoảng hồn lắp bắp...)
- Nhà bạn m giàu nhỉ....!
- Tao..
à t làm giúp việc...!
- Giúp việc??..Mày định giấu tao đến khi nào??
- Tao có giấu gì đâu?Mày điên hả?
- Vậy m đã có thai chưa??
Bội Trân thay đổi sắc mặt, nó nhìn cô chăm chăm ánh mắt như tra khảo..cô run bần bật thụt lùi lại..
tại sao Bội Trân lại biết chỗ cô ở...!nó đã biết những gì..cô sợ nó phát hiện nhưng giấu mãi liệu có được không??
- Mày đã biết hết..
- Uhm..t biết hết rồi..
Cô ngây thơ tưởng Bội Trân đã biết hết nên thật lòng chẳng muốn giấu diếm gì..
nó nói tiếp..
- Mày bị bà chủ trọ bỏ bùa rồi m biết không?
- Bỏ bùa???
- Chứ sao m lại dễ chấp nhận làm cái việc này?Do m hiền lành còn t,tao trải đời nhiều rồi..m nghĩ vì m đẹp hơn t nên bả chọn m không phải t???
Nước mắt cô rơi ra, uất ức cùng hối hận muộn màng, phải rồi tại sao cô dễ dàng chấp nhận vậy chứ...!
- Mày nhớ cái lần bà ta vào