Đến sáng theo thói quen 6h cô đã dậy vệ sinh cá nhân xong mở cửa phòng đi ra cô giật mình khi thấy Lý Bội Trân đang ngồi ăn sáng cùng Tuyết Liên.
- Em vào đây..(cô ta ý nói cô)
- Dạ...!
2phút sau Khải Mình mở cửa đi xuống vừa đi vừa xoắn tay áo lên xuống bàn kéo ghế ngồi xuống ăn mà không thèm để ý đến sự có mặt của Lý Bội Trân..
- Từ nay Bội Trân sẽ ở lại đây,ai co thai trước người đó thắng..(Tuyết Liên nói)
Khải Minh vừa cầm đũa định gấp thức ăn nghe cô ta nói bỗng dừng lại.bàn chân phải của anh bất ngờ chạm nhẹ lên chân cô,cô giật mình nhìn anh..anh nhếch môi cười nhẹ lắc đầu nhìn sang Tuyết Liên.
- Sao? ý anh sao?(cô ta gằng giọng)
- Tôi giống món đồ chơi của cô không? Trình Tuyết Liên cô nói tôi nghe?
- Anh không phải đồ chơi,ngay thời điểm hiện tại anh đang là chồng của tôi!
Khải Minh quăng mạnh đôi đũa xuống bàn làm cô cũng giật mình chân vẫn chạm lên chân em cô như bất động trước hành động của cô ta, đối với cô ta anh không khác gì trò đùa, là con rối để cô ta điều khiển hoàn cảnh éo le đến mức cô chẳng thể nghĩ được gì...!
- Anh Minh em vẫn sinh con cho anh được mà,em cũng là con gái,em xinh đẹp,em đủ khả năng! đâu phải chỉ mình Nhã Vy mới sinh con được...(Bội Trân cũng nhanh chen vào)
- ...(cô liếc trừng mắt với cô ta thật không ngờ bản chất của cô ta ghê tởm như thế cô nhớ không nhầm thì cô ta đã có bạn trai rồi)
- Đúng Bội Trân dư sức sinh con cho anh, đến giờ Nhã Vy vẫn chưa có thai,anh định đến bao giờ anh nói tôi nghe?(Trình Tuyết Liên càng lúc càng lớn tiếng)
Khải Minh đứng lên đá mạnh chiếc ghế làm nó văng ra chỗ khác anh bóp chặt má Trình Tuyết Liên nghiến răng...!
- Nếu cô muốn nhanh thoát khỏi tôi thì đừng bày trò dơ bẩn này,đời tôi không thiếu tiền chơi gái tôi chỉ sợ không đủ tiền mua bao cao su thôi cô hiểu không Trình Tuyết Liên,sao tôi đến phút cuối vẫn muốn chúng ta êm đẹp,sao cô cứ cố tình khiêu khích chọc điên tôi lên vậy?? Hả??
- Anh đánh tôi đi, tại sao tôi quá đáng đến vậy nhưng anh không đánh tôi??? Này đánh đi?
- Khải Minh à...!đừng...đừng mà anh..
- Thiếu gia cậu bình tĩnh 1,5 tháng nữa thôi mà cậu, cậu đã chịu đựng được mấy năm qua chẳng lẽ còn bao nhiêu đó thôi cậu không chịu được, tôi xin cậu!!
Bỗng giúp việc đi lại kéo kéo tay anh mặt sắp khóc..
Tuyết Liên kênh mặt khiêu khích anh..
cô không thể hiểu được họ cô cố gắng lấy bình tĩnh cô muốn hét to lên, muốn kéo anh ra khỏi đây nhưng cô biết thân phận mình cô cố gắng...!
- Nếu không phải là....(Anh đột nhiên không nói nữa mắt nhìn cô)
- Là ai?anh nói tôi nghe xem?(Cô ta trừng to mắt)
- ......!
- Anh đừng nói với tôi là