Cô chìm vào giấc ngủ...chẳng cần biết thế giới xung quanh ác liệt với mẹ con cô như thế nào...cô dặn lòng mạnh mẽ lên mà chiến đấu, đến phút cuối cô cũng giữ lại con, không phải vì anh mà vì bản thân cô,cảm giác biết mình mang thai thật thiêng liêng và kì diệu.
- Nhã Vy,...Vy.....dậy ăn cháo...( giọng ai cứ thỏ thẻ bên tai)
- Nhã Vy....
Cô dần mở mắt ra nhìn xung quanh phòng ánh đèn mờ ảo xung quanh cô cố gượng dậy thì bị ai đó ghì xuống lại...
- Cô tỉnh rồi...( chị giúp việc)
- Đây là đâu???
- Nhà cậu Khải Minh, cô được cứu rồi...!được cứu rồi...
Cô nhìn chị giúp việc cô khóc giọng cô nghẹn
đi...
- Vậy..
Khải Minh đâu???
- Cô ăn cháo trước đi, phải ăn nhiều vô, không phải ăn cho cô, mà ăn cho cả em bé trong bụng!
- Là chị đã cứu em???
- Tôi? Tôi làm gì đủ sức cứu cô?
- Vậy chứ là ai???
- Cậu Khải Minh...
Bát cháo nóng hổi đặt trên bàn...cô nhớ bát cháo anh từng nấu cho cô ăn lúc bệnh tim cô thắt lại đau nhói...người đàn ông ấy im lặng, lặng lẽ theo dõi cô...lặng lẽ dàn xếp, lặng lẽ bảo vệ cô không ra mặt...tại sao không đến gặp cô???
- Tại sao Khải Minh không đi?
- Liệu cô có muốn thấy cậu ấy không??
- Đến giờ phút này rồi...chị nói em biết hết sự thật đi được không???
- Sự thật? Cô muốn biết gì?
- Giữa Khải Minh và Tuyết Liên ruốt cuộc là sao? Tại sao lại đẩy anh ấy vào phụ nữ khác? Nếu cô ta yêu anh như chị nói sao lại bắt anh ấy kiếm con...Nếu....
- Được rồi...cô ko cần hỏi nữa...vì cô đã có thai nên tôi sẽ nói hết cho cô biết...!Tuyết Liên lúc đầu đến bên thiếu gia vì ba mẹ sắp xếp làm ăn nên họ cưới nhau.Cưới nhau chỉ có Tuyết Liên không có tình yêu, còn thiếu gia
yêu cô ấy hơn cả bản thân, 3 năm cưới nhau cô ấy ở bên thiếu gia được bao lâu?
- Rồi sao nữa chị...
- Tuyết Liên ngày đêm khóc lóc nhớ đến người yêu cũ..cô ấy uống thuốc tránh thai mỗi khi bên thiếu gia những vỉ thuốc