Mở cửa cô chạy ra khỏi phòng,thằng đàn em nắm tay cô kéo lại!
- Cô Nhã Vy không được, cô không được ra, nếu có gì bà chủ sẽ xử tôi,cô thương tôi đi.
.
- Bỏ tay tôi ra, bây giờ tôi cũng không cần biết điều gì nữa, tôi chỉ cần biết ngoài đó Khải Minh đang sốt và đang dầm mình trong mưa!
Cô giật mạnh tay ra cô như con thiêu thân lao ra khỏi nhà chỉ cần biết phía trước là anh thì cô mặc kệ tất cả mọi thứ xung quanh, cho dù dưới chân cô có là bùn đất hay gai góc cho dù cô biết có là đau thương mất mác thì hôm này có chết cô cũng phải đến ôm anh vào lòng vì cô yêu anh.
.
- Khải Minh ơi em xin lỗi, anh đừng gào khóc nữa, đừng yếu đuối, anh nói ra đây anh cho em mượn bờ vai mà yếu đuối! thì anh làm đi! Minh ơi! (cô ôm chầm lấy anh)
- Vy Vy! anh yêu thương em rất nhiều, đừng vì bất cứ lý do nào, ai cho em cái quyền tự ý rời xa! (anh yếu dần gục mặt vào ngực cô)
- Em biết rồi, em sai, em tự rời xa.
( cô khóc)
- Tình yêu là giữa 2 người chứ có phải 1 người đâu hả Vy Vy, em tự ý bỏ đi! em có biết kẻ ở lại đau đớn thế nào không em?
Anh dần dần gục vào người cô! đôi môi anh nhợt nhạt, mắt anh nhắm dần, người anh run lên, thân xác to cao đè lấy cô,cô la hét!
- Cứu! cứu anh ấy! cứu!.
Tụi đàn em lúc này hốt hoảng chạy ra, không phải nó không quan tâm anh, nhưng mẹ anh đã lên tiếng thì tụi nó phải nghe theo! cô biết ngày hôm nay mọi việc có diễn ra như thế nào thì mẹ anh đều nắm trong lòng bàn tay! nhưng biết sao được bọn cô yêu nhau, nếu tình yêu nói bỏ là bỏ thì cuộc đời này
chẳng có ai mãi day dứt về một người suốt những năm tháng về sau!
Dìu anh vào phòng cô tự cởi từng nút áo anh
ướt sũn! thân thể của anh bây giờ tất cả là của cô! nếu lúc ở bệnh viện tự tay anh chăm
sóc cho cô thì hôm nay cô sẽ chăm sóc cho anh.
.
Đang lau người cho anh thì anh nắm tay cô kéo vào lòng:
- Anh không phải là đàn bà, bao nhiêu đó thấm thía gì,lau cho anh anh không hết bệnh đâu! (anh ôm chặt cô)
- Đừng anh, nếu không lau cho anh anh sẽ sốt cao, không bao giờ hết bệnh!
- Miễn em đừng đi đâu xa anh, cấm em rời xa anh nửa bước! thì ngày mai tự khắc anh hết bệnh, tin anh đi!
- Anh đừng có nói điên! bỏ ra!
Tự nhiên vừa nói dứt câu anh đẩy cô ra!
Tự nhiên vừa nói dứt câu anh đẩy cô ra!
- Anh quên Vy Vy đang mang thai con anh!
- Đúng rồi!
- Thôi em tránh xa anh ra đi, em bệnh thì khổ lắm!.
Cô ngồi bật bậy miệng nói cô tránh xa nhưng cứ ghì chặt vào lòng, rõ ràng đã lâu không va chạm nhau, không [email protected] tình! nhưng cứ ôm ấp thế này thà giết nhau còn hơn!
- Trình Tuyết Liên.
.
- Tuyết Liên??? ( tự nhiên anh nhắc đến cô ta)
- Tuyết Liên vô sinh Vy Vy à!
Cái gì? Tuyết Liên vô sinh?? cô bất ngờ!
- Anh đùa em à?
- Anh muốn nói ra hết tất cả để em hiểu, vì sao anh điềm tĩnh, vì sao anh không cho em ra đi, tất cả đều có lý do! em đến bên anh chưa