- Cô là...!Trần Nhã Vy đúng không?
Là anh...chính là anh thật rồi...hơn 1 năm xa nhau rồi chứ có ít ỏi đâu anh? Ngày gặp lại cảm giác tim như muốn vỡ làm đôi...ngày gặp lại gió lồ ng lộng lạnh buốt cả tim cô.
Ngày gặp lại cứ nghĩ cô sẽ đủ bình tĩnh để đối diện cứ nghĩ tình yêu cô dành cho anh đã dần vơi đi...!Nhưng không...Anh trong cô chưa bao giờ phai nhoà!
Cô thật sự muốn chạy tới ôm chầm lấy anh thật nhanh,cô muốn nói cô nhớ anh,cô nhớ anh rất nhiều nhớ anh đau đến tim gan nhớ anh đến nỗi bất lực héo mòn Nhưng…?
- Lẽ nào...anh biết là mình...? Mình phải làm sao đây?
Anh từ từ đưa tay lên nhìn chăm chăm phần ngực bên phải của cô lật đật chụp tay lại,cô thở mạnh thụt lùi lại phía sau, cảm giác xa nhau bấy lâu bỗng dưng đối diện nhau quá đột ngột làm cô không thể kiểm soát con tim...Bỗng anh thả tay xuống, cười nhạt nhẽo rồi lắc đầu, rõ ràng là anh nhận ra cô mà? Sao anh không ôm lấy cô? Anh nhận ra cô mà???
- Xin lỗi cô...chỉ là tôi nhầm...(anh cúi mặt xuống)
- ...( ánh mắt cô nhìn anh đau đớn)
- Chỉ là cô giống người tôi từng yêu, nhưng tôi sực nhớ ra cô ấy đã chết thì làm sao xuất hiện ở đây được? Xin lỗi cô...(anh vừa cười nhạt vừa lắc đầu)
Anh nói cô chết? Lẽ nào cô trong tim anh đã chết? cô nghe đau đớn quá, muốn tháo cái mặt nạ ra lắm rồi cô đưa tay định giật mặt nạ ra thì...
- Phương Khải Minh...sao anh lại ở đây(là Trung)
Trung đi lại phía cô và anh đứng chen ngang chính giữa, Trung che mất cô phía sau...tay cầm ly rượu đưa cho anh đưa tay lên...
- Cạn ly...
Khải Minh tay thì cạn ly với anh ta.mắt thì chăm chăm nhìn cô không rời cô đứng sau lưng tâm trạng rối bời chân muốn đi mà lòng lại cứ muốn ở đây...
- Cạn ly...(anh đưa ly lên nhìn Dương Chí Trung)
Anh liếc nhìn cô rồi quay mặt đi vào phía tiệc đó cái cách chảnh và lạnh lùng nó làm tim cô tan nát.
Hay vì trước mặt đối tác nên anh phải kiềm chế?Anh bước đi làm cô hụt hẫng...
- Hôm nay nhờ anh cứu em...chứ không lại khổ em rồi! ( Dương Chí Trung quay sang nói)
- Khổ gì anh?
- Họ là giới có tiền, chỉ muốn qua đường ăn chơi nhìn em đêm nay quả thật quyến rũ đến chết người...làm sao họ kiềm chế?
- Anh...nói thế em nghe không quen...
- Nhã Vy,nãy giờ đi đâu vậy? Á à anh Hai hẹn hò với Nhã Vy đúng không? Hai người hẹn hò hả?
- Tào lao quá nha Linh...
- Con nhóc con này...(anh ta nhìn Linh bực ra mặt)
- Thôi vào đi Vy...quá trời đàn ông rồi, vào đi mấy anh chị đang chờ...
Ái Linh kéo tay cô nhanh như chớp.Trung nhìn cô cười trìu mến.Cô đưa tay chỉnh chiếc mặt nạ cho ngay ngắn chen vào dòng người tìm anh...
- Vy ở đây, mày đi đâu lại đó, đó là khu vực đối tác...( Linh nói theo)
Đáng lẽ ra ngày hôm nay nhận ra cô, phải ôm lấy cô phải níu kéo, phải đau xót tại sao anh lại dửng dưng một cách đáng sợ như vậy? Cô không cam tâm...không cam tâm!
- Khải Minh...anh đây rồi!!!