- Anh nói gì??
- Cô cần tôi nhắc lại kh..cô điếc à??
- Đang ở ngoài đường đó..anh bị điên à cứ hết lớn lên thế??
- Ngoài đường thì đã sao cô nghĩ tôi quan tâm à...!
- Này anh bỏ tay e ra đi..(cô cố giật mạnh lại)
- ...(Anh ta cười lớn rồi lắc đầu..)
- Em kh về...!
- Đc vậy thì tôi sẽ nói với Tuyết Liên là do cô kh hợp tác kh phải lỗi của tôi..
Anh ta thả mạnh tay em ra làm em suýt té...!người gì mà hung dữ giống chó vậy trời..cô uất ức quá khóc lên k biết tự nhiên cô lại vây vào đám người này làm chi cho mệt vậy k biết...!
Anh ta bước vào xe...nổ máy bấm còi inh ỏi để cô tránh ra vì cô đang đứng chắn trước đầu xe..
tự nhiên lúc này cô cứ nghĩ tới đã thế thì tới luôn cho xong đi..
Cô đi lại gõ cửa kính xe,anh ta hạ kính xuống nhìn em ánh mắt giận dữ..
- Em đồng ý tối nay làm..anh cho e lên xe..(Cô lấy hết can đảm lên tiếng)
- Nhắc lại tôi xem tôi muốn nghe lần nữa..
Anh ta làm cô muốn phát điên lên..
- Em đồng ý tối nay làm..
- Làm gì là làm gì...!nói cho đúng vào??
- Em đồng ý tối nay [email protected] tình..anh cho em lên xe về..
Anh ta đột nhiên cười lớn trong xe..bật nhạc to lên rồi quay sang nhìn cô nhếch môi cười...!
- Ồ...xin lỗi cô nha..
nhưng bay giờ tôi kh muốn nữa rồi...!
Anh ta tàn nhẫn kéo cửa kính lên...!đạp ga phóng nhanh về phía trước bỏ lại cô đứng đấy vô hình vậy cô kh thể hiểu đc cô nói gì sai à...!hắn coi cô như trò đùa mà đã là trò đùa thì tại s lại còn qua tận đây..
Cô đi vào phòng trọ, nhưng cũng sợ nếu Trình Tuyết Liên mà biết coi bỏ về bên này thì thế nào cũng la um sùm lên cho xem..
nhưng bây giờ làm s về gần 12h đêm rồi xe đâu mà về..
nghĩ vậy cô dành vào phòng ngủ luôn...!
- Ai v