- Chị nói đúng….đúng là tôi yêu Khải Minh, nhưng chẳng phải mọi việc đều do chị mà ra sao?Chẳng phải nhiều lần tôi nhận ra tình yêu tôi dành cho Khải Minh, tôi né tránh, tôi trốn chạy vì sợ có lỗi với chị.
Nhưng còn chị...dồn ép tôi đến cùng, tôi muốn tiến tới cũng không được, lùi cũng không xong với chị.
Chị liên tục hối thúc chúng tôi có con với nhau, chị cho chúng tôi gần nhau chúng tôi phải chung một nhà, chị bắt chúng tôi phải ăn ngủ với nhau...để tôi nhanh có thai.
Đến khi tình cảm cứ thấm dần vào tim thì chị luôn dồn ép Khải Minh vào đường cùng, ép anh phải ngủ người này đến người khác...Chị có bao giờ nghĩ đến cảm giác của anh ấy chưa?
- Mày...mày có câm miệng đi không? (cô ta tay run run chỉ về phía cô)
Nếu chị không yêu Khải Minh chị có thể giải thoát cho anh ấy mà? Tại sao lại cố gắng nhắm mắt ngủ với anh ấy, cố chạm vào thân xác anh ấy? chị có chắc những lần bên nhau với chị anh ấy có cảm giác không? Là cảm xúc trai gái thật sự, hay chỉ là nỗi đau quây quanh? Chị luôn luôn sợ hãi...sợ có con với anh ấy, chị [email protected] tình với bạn anh ấy trong tolet chị cố tình cho anh ấy biết! Chị không độc ác mà rất rất độc ác.
Tự tiện lấy tình cảm của người khác mà điều khiển họ, chị là người đàn bà ích kỷ!
- Mày...
- Những lần tôi muốn trốn chạy khỏi tình yêu của anh, thì chính chị kéo tôi ở lại.
Tình yêu lớn lên theo năm tháng....đến khi chúng tôi chẳng thể dứt được nữa, thì chị dồn tôi vào đường cùng không một lối thoát!
- ...(mặt cô ta tức giận không nói được lời nào)
- Tôi nói đúng quá phải không? Chị không yêu anh ấy, chỉ là chị ngộ nhận, chị muốn anh ấy mãi mãi yêu chị, chị chỉ muốn sở hữu anh ấy cho riêng mình dù không yêu anh ấy, tim chị có hình bóng khác không phải anh ấy.
Tuyết Liên à, tất cả cảm giác đó...không phải là tình yêu! (cô nhìn Trình Tuyết Liên mặt cô đau đớn, đó là lời nói thật tâm của cô lúc này)
- Câm miệng lại con đi3m....
Cái tát giáng trời làm cô đầu óc cô chao đảo...!đưa tay tìm lấy điểm tựa để có thể đứng vững mà nhận lấy sự đau đớn...cô ta mặt đỏ tía tai, tức giận tát cô mạnh đến mức môi bị dập đến chảy máu cô ta chỉ vào mặt cô rồi khóc...
- Chị không yêu Khải Minh, người chị yêu...là một người khác! (cô vừa lau vết máu, vừa cười khẩy vừa nói)
Tiếng khóc của Khải An càng lúc càng to, con luôn luôn ngoảnh mặt lại nhìn cô không rời.
Lúc cô không khóc...con chăm chú nhìn, lúc em khóc đau đớn la hét...con lại khóc theo cô.
- Trả con cho em...chỉ cần chị trả con cho em, em chấp nhận tất cả,em chấp nhận biến mất khỏi cuộc đời Khải Minh em chấp nhận ra đi.
Chỉ cần chị trả Khải An cho em, em thề độc với chị...em sẽ mang con đi nơi xa nhất, nếu em mà quay lại tìm Khải Minh...lúc đó, em sẵn sàng trao con cho chị!
- Mày nghĩ tao ngu à? Mày thừa biết cho dù mày trốn chạy đến phương trời nào...thì Phương Khải Minh cũng sẽ lục tung cái thế giới này lên tìm mày, con xảo trá...mày định lừa tao tiếp à?
- Chị có biết không, từ ngày em biết con xuất hiện trong cuộc đời này...em hạnh phúc, niềm
hạnh phúc phải chôn giấu một mình mà không dám san sẻ bất cứ ai.
Mỗi ngày trôi qua con lớn dần trong bụng...con biết đạp trong bụng, cho đến khi 9 tháng 10 ngày chịu đau đớn thấu trời thấu đất để sinh con ra.
Chị ơi...!nó hạnh phúc lắm, đừng chia rẽ mẹ con em, chỉ cần chị trả Khải An nguyên vẹn trở về, có chết em cũng chấp nhận!
- Mày nói gì? Chỉ cần trả con mày….thì có chết mày cũng chấp nhận à?
- Chỉ cần con em được bình an trở về sống cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác...em chỉ cần thế!
- Nếu vậy...thì mày chết đi Trần Nhã Vy.
Một là mày chết, hai là con mày chết.
Mày chọn đi, chỉ được chọn một